Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1181: 1181





“Cũng hòm hòm rồi”, sau khi đặt khay ngọc cuối cùng xuống, Sở Linh không quên nếm thử kiệt tác của mình, trên khuôn mặt cô xuất hiện nụ cười nhẹ nhàng hiếm có.

“Không biết hắn thấy thì có cảm động không nhỉ?”, Sở Linh nhìn rồi bật cười ngây ngô.

Rầm!  
Cô vừa dứt lời, bên ngoài biệt uyển chợt vang lên một âm thanh khác thường, nếu nghe kĩ thì đây chính là âm thanh của chưởng ấn giáng xuống mặt đất.

Sở Linh vô thức đưa mắt nhìn.

Xuất hiện trong tầm mắt cô chính là Diệp Thành đang đi vào, hắn còn khiêng một cái giường, nói chính xác hơn chính là một cái giường bằng sắt, nói chính xác hơn nữa thì đó là cái giường bằng sắt rất to, dù là bảy hay tám người nằm trên đó cũng không thành vấn đề.

Thấy vậy, khuôn mặt Sở Linh ửng đỏ, hắn muốn làm gì thế chứ, hắn định làm mãi không nghỉ sao?  
Bịch!  
Khi Sở Linh còn đang kinh ngạc thì Diệp Thành đã đặt cái giường xuống đất.


“Trông được không? Ta vừa làm đấy, bằng sắt nguyên chất”, Diệp Thành cười toét miệng, nụ cười trông có phần giảo hoạt.

“Ngươi chỉ biết bắt nạt ta thôi”, đôi má Sở Linh đỏ lựng, cô cứ thế quay người đi.

“Nói gì thế chứ, đó là giao lưu tình cảm mà”, Diệp Thành tiến lại gần, hắn ôm Sở Linh vào lòng, gại gại đầu vào cổ Sở Linh: “Ừm, thơm thật”.

“Có tin tức của tỷ tỷ chưa?”  
“Có một số tin tức rồi”, Diệp Thành vừa ngửi vừa nói: “Ta tin sẽ có tin tức sớm thôi.

Cô không thấy gì sao? Giường ta đã làm xong rồi, đủ ba người nằm, mỗi tay một người đó, hi hi hi”.

“Ngươi bớt bớt lại đi, ăn cơm thôi”, Sở Linh đáp lại chẳng mấy vui vẻ.


“Ôi chao”, lúc này Diệp Thành mới trông thấy một bàn đầy đồ ăn ngon, hắn lập tức quay sang nhìn Sở Linh: “Cô cũng biết nấu ăn sao?”  
“Không, hôm nay ta mới học nấu thôi, Ngọc Linh sư tỷ dạy ta”.

“Vậy ta phải nếm xem thế nào mới được”, Diệp Thành nói rồi lập tức ngồi xuống, hắn cầm thìa canh lên múc cho mình một thìa đưa lên mũi ngửi rồi mới thè lưỡi nếm, sau đó thì cho cả thìa vào miệng.

Thế rồi sắc mặt hắn lập tức nhăn nhó.

Thấy vậy, Sở Linh sững sờ: “Khó ăn lắm sao?”  
Ực!  
Diệp Thành cố gắng nuốt xuống, cười trừ: “Cũng…cũng được”.

“Khó ăn lắm sao?”, thấy Diệp Thành nuốt miếng canh một cách khó khăn, Sở Linh tỏ vẻ khó tin, cô cũng múc một thìa đưa lên mũi ngửi rồi khẽ nhấp một ngụm nhỏ.

“Cũng được mà”, sau khi nếm một chút, Sở Linh mới nhìn Diệp Thành bằng vẻ mặt khó hiểu.

Lại nhìn sang Diệp Thành, tên này đã nhét đầy thức ăn vào miệng, hắn xử lý nhanh gọn cả bàn ăn.

.