“Chào bát điện chủ”, bên này, Sở Linh Ngọc đã tới, cung kính chắp tay hành lễ với Trình Dục.
“Ừm!”
Trình Dục khẽ đáp, sau đó nhìn Diệp Thành: “Thương Hình, bảo vật ngươi nói đâu? Lấy ra đây ta xem nào”.
“Vội cái gì, bây giờ ta sẽ lấy cho ngươi xem”, Diệp Thành mỉm cười, trở tay lấy Đại La Thần Đỉnh ra.
Ùng!
Đại La Thần Đỉnh lập tức rung lên, lơ lửng trên không trung cách mặt đất năm tấc, quanh thân nó tản ra khí đạo uẩn, từng luồng từng luồng nối liền với nhau tựa như thác nước nhỏ, rất phi phàm.
Trình Dục nhìn Đại La Thần Đỉnh mà hai mắt chợt sáng lên.
Lão ta tiến lên một bước, đưa tay gõ nhẹ vào Đại La Thần Đỉnh, lão ta hôm nay cũng giống Thương Hình hôm qua, nhìn ra sự phi phàm của Đại La Thần Đỉnh và đã bị nó hấp dẫn.
Thấy thế, Diệp Thành nháy mắt với Sở Linh Ngọc.
Sở Linh Ngọc mỉm cười, chỉ một ánh mắt là hiểu ý ngay.
Diệp Thành đi vòng ra sau lưng Trình Dục, lén lấy roi Đả Thần Tiên ra rồi đẩy chân nguyên vào đó.
Hửm?
Cảm nhận được sau lưng có gì đó không ổn, Trình Dục vội xoay người lại.
Nhưng thứ đập vào mắt lão là một cây roi từ trên cao giáng xuống, ở khoảng cách gần, mà Diệp Thành lại ra tay thần tốc, lão ta không hề đề phòng thì làm sao có thể tránh được?
Vút!
Diệp Thành dùng hết sức quất ra một roi, đánh thật mạnh vào đầu Trình Dục!
Hự!
Trình Dục rên lên một tiếng, lảo đảo lùi về sau một bước, thần hải thoáng chốc choáng váng, vừa định gọi linh lực ra để bảo vệ cơ thể thì roi thứ hai của Diệp Thành đã quất xuống, sau đó là roi thứ ba, roi thứ tư…
Diệp Thành rất giỏi việc đánh người, hơn nữa mỗi một roi hắn đều đánh rất chuẩn, rất mạnh.
“Thương Hình, ngươi…”, Trình Dục tức giận, đầu mày lập tức bắn ra thần quang.
Chỉ là mọi thứ đã quá muộn, vì Sở Linh Ngọc sau lưng lão ta đã tới, nhất kiếm tuyệt sát, đâm từ sau lưng xuyên qua bụng dưới của lão, phế bỏ vùng đan hải.
A!
Trình Dục la hét thảm thiết, phía trước lại nhận một roi của Diệp Thành, cả người quỳ xuống đất, lão ta không ngờ mình ở cảnh giới Chuẩn Thiên mà lại bị tấn công không thể trở tay thế này.
“Thương Hình, ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại…”, tu vi đã tiêu tán hết, Trình Dục gào thét với vẻ mặt dữ tợn.
“Ông không thù không oán với Thương Hình, nhưng với ta thì chưa chắc”, Diệp Thành nở nụ cười ung dung, biến trở về hình dáng ban đầu, tủm tỉm nhìn Trình Dục: “Không biết tiền bối có nhận ra ta không?”
“Ngươi… Diệp… Diệp Thành…”, Trình Dục thật sự nhận ra hắn, hai mắt lão ta lồi lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đồng tử co rút lại, nhìn Diệp Thành với vẻ khó tin: “Sao… Sao có thể? Rõ ràng ngươi đã chết rồi mà”.
“Ta chết rồi ư?”, Diệp Thành nhún vai: “Chẳng phải ta vẫn đang đứng đây sao?”
“Không thể nào, không thể nào”, vẻ mặt Trình Dục vặn vẹo dữ tợn, lão ta gào thét điên loạn: “Người đâu, Diệp Thành vẫn sống, mau cho người vào giết hắn đi”.
Nhưng lão ta có gào thét cũng vô ích, bởi vì Sở Linh Ngọc đã phong toả toàn bộ Địa Cung từ trước.
.