Nam Sở về đêm không hề yên bình.
Nhận được lệnh của Diệp Thành, kẻ mạnh của Viêm Hoàng đều hành động.
Giống như Hồng Trần Tuyết, vẫn chuyên phụ trách tin tức tình báo.
Advertisement
Cổ Tam Thông và Vô Nhai Đạo Nhân giỏi về trận pháp nên hợp sức với nhau đả thông thông đạo không gian của chín phân điện ở Hằng Nhạc Tông, nhà họ Hùng và cổ thành Thiên Thu.
Còn nhóm người phía Chung Quy và Chung Giang đã tự tìm cho mình mục tiêu để bắt trói.
Mọi thứ đều diễn ra có tuần tự.
Đêm tối, Diệp Thành quay lại tiểu viên.
Hắn vừa đặt một chân vào tiểu viên thì liền nhận ngay lại ánh mắt như muốn rực cháy của Cơ Tuyết Băng.
Từ đầu tới cuối cô ta không hề di chuyển vị trí, ừm, nói chính xác thì cô ta không thể di chuyển vì Diệp Thành đã vẽ cho cô ta cái vòng, với trạng thái hiện tại của cô ta thì không thể nào ra khỏi đó được.
“Có phải ngươi định thả ta đi rồi không?”, Cơ Tuyết Băng cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ nhưng giọng nói lại lạnh băng.
“Nghe cô nói kìa, ta là người như vậy sao?”, Diệp Thành gãi tai, mặt dày lên tiếng.
Ta là người như vậy sao?
Câu này đến tai Cơ Tuyết Băng khiến cô ta nghe mà cảm thấy nực cười, lấy cả tiền chuộc mà còn không định thả người, một tên làm ra cả được viêc như vậy, thử hỏi ai còn dám tin lời ngươi nói?
Vào giây phút đó Cơ Tuyết Băng suýt chút nữa thì lên tiếng mắng người, ta tu đạo mười mấy năm từng gặp rất nhiều kẻ mặt dày nhưng chưa từng gặp một tên mặt dày như ngươi.
Đương nhiên những lời này Cơ Tuyết Băng chỉ dám nói trong lòng.
Cô ta là ai, là Huyền Linh Chi Thể, đường đường là Thánh Nữ của Chính Dương Tông, điện chủ của phân điện thứ chín, tương lai còn là chưởng giáo của Chính Dương Tông, có những lời nghĩ trong lòng thì được nhưng nếu nói ra thì chỉ tổn hại tới hình tượng ngọc nữ mà thôi.
Thế nhưng một kẻ có thể khiến cô ta chỉ muốn mắng chửi thì có thể thấy Diệp Thành đã khiến cô ta tức giận tới mức nào.
“Nào, nào, nào, ta tìm cho huynh ít việc để làm đây”, thấy bầu không khí trở nên gượng gạo, Lý Tinh Hồn và Chu Ngạo lần lượt tiến lên trước kéo Diệp Thành vào trong lầu các.
“Việc gì?”, vừa vào trong, Diệp Thành đã hiếu kì nhìn Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn.
“Chuyện là có vài huynh đệ của bọn đệ cũng muốn đi theo huynh, không biết có được không?”, Chu Ngạo nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt đầy hi vọng.
“Đều là đệ tử của Thanh Vân Tông?”
“Trên tám phần đều là đệ tử của Thanh Vân Tông”, Lý Tinh Hồn vội nói, “vì Lã Hậu nên không chỉ chúng đệ mà rất nhiều đệ tử của Thanh Vân Tông đều bị ép rời khỏi Thanh Vân Tông, nói ra thì chúng đệ cùng hoàn cảnh với bọn họ, bọn họ cũng bị truy sát hết lần này tới lần khác, nếu như có thể thì hi vọng Diệp sư huynh có thể cho bọn họ đi theo cùng”.
“Cái này đương nhiên không vấn đề gì”, Diệp Thành mỉm cười, “nhưng điều kiện là các ngươi phải đảm bảo bọn họ đáng tin”.
“Đáng tin, tuyệt đối đáng tin”, Chu Ngạo vỗ ngực nói, “chúng ta lấy tính mạng ra đảm bảo”.
“Vậy thì đưa bọn họ tới đây”, Diệp Thành mỉm cười, có thể khiến cho Chu Ngạo và Lý Tinh Hồn lấy tính mạng ra đảm bảo thì chúng tỏ những người kia cũng có thực lực không vừa, và còn là nhân tài, nếu không thu nhận thì thật uổng phí.