“Quan tâm hắn có phải Tần Vũ không làm gì! Lần này chắc Chính Dương Tông tức nổ phổi luôn ấy!”, có người cảm thán: “Lần trước là Tần Vũ bắt cóc Cơ Tuyết Băng, bây giờ người này lại bắt cóc đệ tử chân truyền thứ ba của Chính Dương Tông. Thế giới này làm sao vậy?”
“Đây gọi là báo ứng hiện đời, ai bảo bình thường bọn họ ngông nghênh, kiêu ngạo quá!”
Advertisement
Bùm! Đùng! Đoàng!
Ngay sau đó, trên bầu trời vang lên từng tiếng nổ ầm, cao thủ của Chính Dương Tông đã tới, nhưng người đi đầu lại là trưởng lão cảnh giới Không Minh đỉnh phong.
Đội hình thế trận lần này của bọn họ nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có thể trách thân phận của Hàn Tuấn không thể so sánh với Cơ Tuyết Băng. Hắn ta chỉ là đệ tử chân truyền của Chính Dương Tông, một kẻ thân phận thấp kém như này không đáng để Chính Dương Lão Tổ đích thân tới.
Chẳng bao lâu, cao thủ của Chính Dương Tông đã tới đỉnh Khung Sơn.
Tiếp theo là tiếng gầm thét của kẻ mạnh Chính Dương Tông, bọn họ gào thét năm phút vẫn chưa dừng lại.
Phân thân của Chung Ly mặc kệ, bắt người của người ta còn không cho người ta gào thét trút giận?
Nhưng những điều này cũng chỉ vô dụng, tiền cần đưa vẫn phải đưa, ta dám bắt trói đệ tử của Chính Dương Tông còn sợ các ngươi báo thù à? Hù doạ ta không có tác dụng đâu, không đưa tiền thì miễn bàn.
Cuộc giao dịch lần này diễn ra suôn sẻ, Chung Ly cũng không quá đáng lắm, chỉ đòi hai triệu linh thạch và vài viên đan dược cùng vài món binh khí mà thôi.
Hơn nữa, Chung Ly có tiết tháo hơn Diệp Thành nhiều, ông ta thật sự tiền trao cháo múc, giao dịch cực kỳ suôn sẻ, phân thân của Chung Ly nhận tiền xong cũng lập tức biến mất.
“Điều tra cho ta!”
Sau khi phân thân của Chung Ly đi, đỉnh Khung Sơn vang lên tiếng hét giận dữ.
Nhưng cảnh tượng này vẫn khiến người xem sảng khoải, bình thường Chính Dương Tông hung hăng càn quấy, hiếm khi có người khiến chúng tấm tức, nhìn thôi mọi người cũng thấy thoải mái, cực kỳ thoải mái.
Nhưng khi mọi người đang vui vẻ thì lại có một giọng nói khác truyền khắp Nam Sở: “Chính Dương Tông, mang tiền đến núi Hoa Sơn chuộc người, quá hạn không chờ”.
Mẹ kiếp!
Người vừa rời khỏi núi Khung Sơn nghe thấy câu này lập tức thốt ra tiếng chửi thề.
Mà cao thủ của Chính Dương Tông vừa chuộc được Hàn Tuấn nghe xong lời này thì giận tím mặt, bọn họ mới đi được nửa đường, còn chưa về đến tông môn.