Đến lấy tiền chuộc mà không dẫn bản tôn chỉ đưa phân thân tới nghĩa là muốn lừa tiền của nhà Tư Đồ đây!
Trong lòng nghĩ vậy, Diệp Thành đưa mắt nhìn ông lão lưng gù bên cạnh Tư Đồ Nam.
Advertisement
“Vương Nguyên Hoá”, Diệp Thành lại nheo mắt lần nữa, bởi vì ông lão lưng gù này chính là lão tổ của nhà họ Vương ở Bắc Xuyên: Vương Nguyên Hoá.
Vương Nguyên Hoá ở cách đó không xa cũng là phân thân, mặc dù phương pháp ẩn thân của ông ta rất cao siêu, nhưng ở trước Lục Đạo Tiên Luân Nhãn thì vẫn không thể lẩn trốn.
Đột nhiên, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Diệp Thành, nhưng không phải vì Vương Nguyên Hoá bắt cóc Tư Đồ Nam, mà vì hắn nhớ đến khuôn mặt âm hiểm của Vương Nguyên Hoá ngày hắn thành ma.
Tề Chấn Thiên của nhà họ Tề ở Nam Cương, Triệu Thanh của Thanh Vân Tông, Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông và Vương Nguyên Hoá của nhà họ Vương ở Bắc Xuyên, chẳng phải bọn họ chính là người cùng Doãn Chí Bình âm mưu hãm hại hắn hôm đó sao? Hắn vẫn nhớ rõ lắm!
“Nếu ông đã đến thì ta cũng đỡ phải tới Bắc Xuyên tìm ông tính sổ”, Diệp Thành cười lạnh lùng.
Sau đó hắn mở Tiên Luân Nhãn, nhìn thẳng vào Vương Nguyên Hoá.
Hắn nheo mắt nhìn chằm chằm tia sáng đó, tiếp tục tìm kiếm.
Nhìn một lúc hắn lui ra ngoài, sau đó theo tia sáng ấy bay tới một nơi, bay mãi bay mãi, hắn trốn vào trong không gian hư vô.
Không biết bao lâu sau, hắn mới dừng lại ở một quần sơn chạy dài.
Chẳng bao lâu hắn đã tìm thấy hai bóng người ở sâu trong quần sơn, Vương Nguyên Hoá đang ngồi xếp bằng ở đó, còn Tư Đồ Nam thì vẫn bị phong ấn.
“Nếu tiền bối muốn tiền thì cứ nói, cần gì phải phiền phức thế này”, Tư Đồ Nam nói xong còn nhìn Vương Nguyên Hoá ở bên cạnh: “Mang phân thân của ta tới đó là định lừa nhà Tư Đồ của ta mấy lần?”
“Ngươi đáng tiền như vậy, sao ta nỡ để ngươi đi!”, Vương Nguyên Hoá cười nhạt, lộ ra hai hàm răng trắng, trong mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo, dưới bóng tối nhìn cực kỳ âm hiểm.
“Ông là tiền bối, làm vậy không sợ hậu bối nhạo báng à?”, Tư Đồ Nam lạnh lùng cười.
“Bọn họ không biết ta là ai thì sao nhạo báng ta được”, Vương Nguyên Hoá cười bỡn cợt.
“Bọn họ không biết nhưng ta biết!”, một giọng nói ung dung chợt vang lên, Diệp Thành mặc áo choàng đen bước ra từ không gian hư vô, tươi cười nhìn Vương Nguyên Hoá.
Nhìn thấy Diệp Thành, Vương Nguyên Hoá đứng bật dậy, lông mày cau chặt.
Cũng không thể trách ông ta như vậy, bởi vì trước đó ông ta không hề phát hiện ra sự tồn tại của Diệp Thành, trong khi ông ta là cảnh giới Chuẩn Thiên đó! Có người đến gần mà ông ta lại không hề hay biết.
Tư Đồ Nam ở bên cạnh sáng mắt, cảm thấy mình có hy vọng thoát thân.