Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1430: Không biết xấu hổ!  



Giữa đất trời, ngoài tiếng sấm rền vang thì là tiếng gầm thét của thần thú.



Nhìn lên hư không, năm con thần thú to lớn ở năm hướng, con nào cũng được sấm sét bao quanh, con nào cũng mang uy lực đáng sợ, vì sự tồn tại của chúng mà cả đất trời đều run rẩy.



“Lão… Lão tử chỉ độ kiếp thôi, các… các ngươi có cần làm vậy không?”, Diệp Thành giật giật khoé miệng, nhìn lên hư không.



Advertisement

“Giết, giết hết chúng nó đi”, Thái Hư Cổ Long hét lớn.



“Giết hết!”, Diệp Thành lập tức xắn tay áo, sau đó vung Bá Long Đao bay thẳng lên trời.



Lúc này, toàn thân màu vàng chói của hắn rất bắt mắt.



Giờ phút này, tất cả mọi người đều muốn xem Diệp Thành sẽ độ thiên kiếp như thế nào.



Nhưng dưới con mắt của bao người, giây trước Diệp Thành còn nói năng hùng hồn, xông lên được nửa đường, hắn chợt quay đầu… bỏ chạy.



Đúng, hắn đã bỏ chạy, chạy còn nhanh hơn cả thỏ, có lẽ vì chạy nhanh quá nên trong lúc bất cẩn hắn đã ngã lộn nhào, sau khi bò dậy lại tiếp tục chạy, không hề nghĩ ngợi.



Ặc!



Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều há hốc mồm, hắn bày ra dáng vẻ rất hùng hồn, oai phong, thế mà lại bỏ chạy?



Bùm! Đùng! Đoàng!



Khi Diệp Thành bỏ chạy thì biển sấm sét và năm con thần thú sấm sét cũng di chuyển, Diệp Thành chạy nhanh thế nào chúng cũng đuổi theo nhanh thế đó, từng tia sấm sét không có tình người.



Gầm! Gầm! Gầm!



Ngay sau đó, tiếng gầm của năm con thần thú sấm sét rung chuyển đất trời, năm tia thần mang vừa to vừa nặng bắn về phía Diệp Thành.



Phụt! Phụt! Phụt!



Diệp Thành lập tức bị năm tia sấm sét ấy đánh vào bay ngược ra ngoài, thánh thể cường đại cũng bị đánh trầy da sứt thịt.



Hắn lập tức bò dậy, chạy về một hướng, vừa chạy vừa gào thét: “Không độ nữa, ta không độ kiếp nữa”.



Hắn bỏ chạy khiến những người theo dõi trận chiến đều phải khiếp sợ, bởi vì sấm sét mà năm con thần thú dẫn tới còn đáng sợ hơn trước rất nhiều, nếu bị đánh trúng rất có thể sẽ hồn bay phách tán.



Khốn kiếp! Không biết xấu hổ!



Những người xem chiến lại chạy tán loạn, hơn nữa ai cũng không nhịn được chửi bới, ngươi có còn cần thể diện không hả? Đây là thiên kiếp của ngươi, cứ đuổi theo chúng ta là thế nào?



Phụt! Rầm!



Giữa những tiếng chửi thề, Diệp Thành lại bị sét đánh bay ra ngoài, một ngọn núi lớn lập tức sụp đổ.



“Tên điên, trốn đi thì có ích gì? Đây là thiên kiếp của ngươi, cho dù ngươi chạy tới chân trời góc bể chúng cũng vẫn theo ngươi”, Thái Hư Cổ Long không nhịn được nữa lại bắt đầu chửi mắng.



“Mẹ kiếp! Một đấu năm, chơi lớn vậy, ngươi đến đây thử mà xem”, Diệp Thành vừa bò khỏi đống sỏi đá đã lại bị đánh trúng.



“Vậy cũng hết cách”, Thái Hư Cổ Long ngoáy mũi: “Ai bảo ngươi độ thiên kiếp chứ! Nhưng ta cũng phải nhắc nhở ngươi, thiên kiếp sẽ càng lúc càng mạnh, ngươi vẫn nên kết thúc sớm thì hơn”.