Tiên Võ Truyền Kỳ

Chương 1445: “Chắc mùi vị sẽ ngon lắm”



“Vị đế mạnh nhất là Hiên Viên Đại Đế, tuổi thọ ngắn nhất là Đấu Chiến Thánh Hoàng, người sống lâu nhất là Viêm Đế, người duy nhất chết trận là Huyền Cổ Đại Đế”, Diệp Thành nhỏ giọng lẩm bẩm, mấy vị thiên đế lừng lẫy xưa nay, Thái Hư Cổ Long nói mỗi một người hắn đều ghi nhớ trong lòng.



“Nói chuyện chính! Thật lòng mà nói, cô nương này rất được đấy”, giây trước Thái Hư Cổ Long còn đang nghiêm túc, kính trọng, giây sau nó đã cười hì hì xoa vuốt rồng, dáng vẻ cực kỳ đáng đánh.



“Ừm, đúng là rất được”, Diệp Thành nói xong thì dứt khoát ngăn cuộc trò chuyện với Thái Hư Cổ Long.



Advertisement

Con người ấy mà, ngu một lần là phải thông minh ra!



Bị Thái Hư Cổ Long chơi hai vố từ lần trước, Diệp Thành đã đưa ra quyết định, đó là khi nào hắn nói chuyện với nữ nhân sẽ phải chặn nó lại trước, nếu nó lại mượn miệng hắn nói linh tinh thì hắn có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể giải thích được.



Sự thật chứng minh, quyết định của hắn rất sáng suốt, bởi vì đúng là Thái Hư Cổ Long đang định làm vậy.



Có câu ghép được đôi nào thì hay đôi ấy, quá trình vô liêm sỉ thế nào không quan trọng, quan trọng là kết quả.



Được lắm!



Thái Hư Cổ Long dựng ngón cái lên với chín phân thân của Diệp Thành, sau đó nằm bò ra đất, đôi mắt đảo qua đảo lại không biết đang suy tính điều gì.







Phù!



Không biết đến khi nào Diệp Thành mới thở ra một hơi khí đục thật dài, rụt tay về rồi cất tiên hoả đi.



Thượng Quan Hàn Nguyệt lập tức ngã xuống, khuôn mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi như vừa tắm xong, vì mồ hôi nên chiếc váy bó sát vào áo, làm nổi bật dáng người yêu kiều của cô ta.



Thượng Quan Hàn Nguyệt cũng cảm nhận được nên vội kéo váy, cố gắng che đi thân thể, gò má thoáng chốc ửng hồng.



“Nghỉ ngơi đi! Chuyện còn lại đơn giản hơn nhiều rồi”, Diệp Thành liếc nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt, không khỏi ho khan một tiếng, sau đó lấy một chiếc áo choàng đắp lên người cô ta.



Oa!



Sau đó hắn duỗi eo thoải mái, lấy Đại La Thần Đỉnh ra cho nó lơ lửng giữa không trung, phía dưới còn có tiên hoả đang nhóm lửa.




Sau đó Diệp Thành bắt đầu rót linh dịch vào, ném vào đó một con yêu thú lớn.



Nhìn cảnh này, vẻ mặt Thượng Quan Hàn Nguyệt rất kỳ lạ, đại đỉnh bất phàm như thế mà lại bị coi là nồi sắt để hầm thịt, nhìn thế nào cũng thấy vô cùng kỳ quái.



Không lâu sau, mùi thơm của thịt hầm bắt đầu lan khắp quần sơn.



Nhưng Diệp Thành vẫn đang bận rộn, hắn cho từng bụi linh thảo phi phàm vào, cố gắng hầm ra tinh phẩm.



“Chắc mùi vị sẽ ngon lắm”, cánh mũi của Thái Hư Cổ Long ở thế giới ngầm dưới lòng đất của Chính Dương Tông giật giật.



“Nếu trong này có thịt rồng hầm sẽ càng ngon hơn”.



“…”



“Uống canh thôi!”, Diệp Thành mặc kệ khuôn mặt tối sầm của Thái Hư Cổ Long, tìm một cái bát lớn, múc đầy một bát rồi nhìn Thượng Quan Hàn Nguyệt: “Cô nương, cô có uống không?”