“Chu Ngạo sư huynh, lâu ngày không gặp!”, Liễu Dật cười thoải mái, không hề có vẻ nhỏ nhen như mọi người nghĩ.
“Chúng ta xin lỗi mọi người chuyện ở cuộc thi tam tông”, phía Chu Ngạo chắp tay chân thành xin lỗi.
“Tuổi trẻ ngông cuồng, không cần để trong lòng”.
Advertisement
“Sau này chúng ta đều là người một nhà, đừng khách sáo”, Diệp Thành hắng giọng.
“Đó là đương nhiên”, Tư Đồ Nam cười toét miệng, cũng chẳng quan tâm Lý Tinh Hồn có đồng ý hay không đã khoác vai hắn ta. Ở cuộc thi tam tông, hai người họ một đấu một, lúc đó Tư Đồ Nam đánh điên cuồng, suýt nữa khiến cho Lý Tinh Hồn tức hộc máu.
“Nhân tài, chúng ta đều là nhân tài”, Hùng Nhị cũng mặt dày, lắc lư thân hình mập mạp chen vào giữa đội hình phía Chu Ngạo, hơn nữa nhìn vẻ mặt hắn ta còn rất tự hào.
Có điều bức tranh này nhìn thế nào cũng thấy không hài hoà, phía Chu Ngạo đều tao nhã, hiên ngang, chỉ có một mình tên mập này ở giữa là chướng mắt.
“Nhìn mắt ta đi, có lợi hại không?”, Tạ Vân cũng chạy lên, chỉ vào đôi mắt một bên tím một bên xanh của mình, hỏi với vẻ còn tự hào hơn cả Hùng Nhị.
“Lợi… Lợi hại”.
“Không phải nói gì cả, sau này huynh đây bảo vệ các ngươi”, Hoắc Đằng vỗ ngực nhưng lại nhận được cái lườm của phía Tư Đồ Nam. Ở đây ngươi là yếu nhất đó!
“Đừng nói nữa, dễ bị lộ trí thông minh”.
“Từ nay về sau, đây sẽ là nhà của mọi người”, thấy mọi người đã hoà hợp, Diệp Thành bất giác nở nụ cười với phía Chu Ngạo.
Nhà?
Nghe thấy chữ này, phía Chu Ngạo chỉ cảm thấy chóp mũi hơi cay.
Vì nhiều lý do khác nhau mà họ buộc phải rời khỏi Thanh Vân, có người còn bị tông môn bỏ rơi, mấy ngày nay lại bị đuổi giết khắp nơi, sống cuộc sống nguy hiểm rình rập, nơm nớp lo sợ, đâu còn nơi nào là nhà nữa?
Giờ đây lại nhắc đến ‘nhà’, trong lòng họ không khỏi nảy sinh cảm giác an toàn và ấm áp.
Không bao lâu, phía Dương Đỉnh Thiên cũng tới nhưng ai nấy đều vui mừng, vì thiên phú của phía Chu Ngạo không hề yếu hơn phía Liễu Dật, đều là nhân tài cả!
Trong mắt họ, Chu Ngạo và Hoa Vân của Chính Dương Tông vẫn khác nhau.
Khi ở cuộc thi tam tông, tuy phía Chu Ngạo cũng gây khó dễ cho Hằng Nhạc Tông, nhưng chưa hề chạm đến giới hạn của họ.
So với bọn hắn, điều Hoa Vân của Chính Dương Tông làm mới là quá đáng, họ vẫn nhớ trận chiến giữa Hoa Vân và Liễu Dật, Hoa Vân đã sỉ nhục Liễu Dật như thế nào.
Tình cảnh ngày hôm nay vô cùng hoà hợp.
Trước đây phía Chu Ngạo đều là đệ tử chân truyền của Thanh Vân Tông, nhân tài hội tụ, càng nhiều càng tốt!
Giờ phút này, các trưởng lão đều thở dài cảm thán! Nhìn đám tiểu tử ngày nào còn đánh nhau trên chiến đài không chết không thôi, bây giờ lại tụ họp bằng cách này, sao có thể không cảm khái!