Tiên Vực : Ngự Linh Chí Tôn

Chương 19: Nói chuyện



Chương 19: Nói chuyện

“Hừ, định nằm tới bao giờ nữa.”

Tiếng hừ lạnh của Tư Mộ Huyền vang lên, lão ta thể hiện sự bất mãn khi thấy tới giờ Cơ Thiên Vân vẫn còn nằm ngủ.

Cơ Thiên Vân giật mình tỉnh giấc, “Đauu” theo quán tính, Cơ Thiên Vân nhớ lại cảm giác đau hôm qua, định hét lên nhưng cổ họng không thốt ra lời, không còn cảm giác đau toàn thân, mà thay vào đó là sự sảng khoái bùng nổ trong cơ thể và một chút đau rát từ cổ họng do bị bể giọng từ hôm qua.

Cơ Thiên Vân đứng dậy, vươn vai, giờ đây hắn đã cảm nhận được một chút linh khí trong không gian xung quanh hắn.

Cơ Thiên Vân vội chắp tay chào Tư Mộ Huyền, sau đó nhắm mắt lại, hắn muốn một lần nữa tìm lại cảm giác mỹ hảo này, hắn nhắm mắt lại, có thể cảm thấy từng sợi linh khí đang lượn vòng quanh cơ thể hắn, từng sợi linh khí nối liền không dứt.

Cơ Thiên Vân nắm hai bàn tay lại, ý đồ “thâu tóm” từng sợi linh khí.

Tư Mộ Huyền vẻ mặt cười nhạo, lão cười nhạo Cơ Thiên Vân:

“Thiên Mệnh Nhân nào cũng ngu xuẩn vậy sao? Các ngươi chỉ vừa đúc được thể chất phù hợp với giới này mà đã định nắm bắt linh khí - điều chỉ có đạo cơ tu sĩ mới có khả năng làm hay sao?

Về tu luyện thêm vài chục nữa đi tên tiểu tử thối.

Bây giờ theo ta xuống nhà ăn, ta sẽ giảng giải những việc cần làm tiếp theo của ngươi.”

Cơ Thiên Vân mặt hơi gượng lại, những cũng gật đầu, thay đồ rồi đi theo Tư Mộ Huyền.

Tư Mộ Huyền thong thả bước đi, vừa đi hắn vừa nói:

“Hôm qua, bước đầu tiên của đúc thể đã xong, tiếp đó là rèn thể, kể từ hôm nay, sau khi học xong ở giảng đường, ngươi phải tới nhà ăn bổ sung các thực phẩm rồi mới tới phòng của ta ngâm nước thuốc.”

Tư Mộ Huyền trầm ngâm một tí, sau đó lão quyết định giải thích với Cơ Thiên Vân:



“Sở dĩ hôm qua đau như vậy bởi vì ngươi phải phá hủy căn cơ của cơ thể, sau đó gầy dựng lại.

Kêu ngươi lập tức tới tiến hành là bởi vì thể chất của ngươi sẽ không thể ăn những thức ăn có thể chứa linh khí - đó là điều kiện tối thiểu của thức ăn trong Ngự Thú Tông.

Bắt đầu từ mai, ngươi đã có thể ăn bình thường, trong lúc ngâm linh dược với ta, ngươi phải đảm bảo cơ thể có đầy đủ cảm giác no bụng trong cả ngày, không được bỏ bất cứ bữa nào.”

Tư Mộ Huyền cầm viên đan dược màu vàng nhạt đưa cho Cơ Thiên Vân, ra hiệu hắn uống, sau đó lấy ra vòng tay nhỏ, đưa cho Cơ Thiên Vân, Tư Mộ Huyền nói:

“Nuốt nó đi, đây là phàm phẩm trị thương đan, trị cổ họng ngươi bất quá là đại tài tiểu dụng.

Còn đây là vòng đo linh trị, tông môn đặc chế làm cho ngươi, khi ngươi muốn đo linh trị của cơ thể, chỉ cần bấm cái nút nhỏ trên đó, ngoài ra nó còn có hai công dụng, ẩn tàng bản thân và tạo ra vòng bảo hộ, mặc dù hiệu quả hơi yếu nhưng cho phàm nhân sử dụng cũng dư sài.”

Cơ Thiên Vân gật đầu, nhanh chóng nuốt viên đan dược và đeo vào tay trái.

Cổ họng Cơ Thiên Vân có cảm giác ngứa, sau đó cảm giác đó từ từ biến mất, hắn nói thử vài từ.

“Thảo, ảo thật.” Cơ Thiên Vân trợn to mắt kinh ngạc, không ngờ hiệu quả của trị thương đan kinh khủng đến như vậy, mặc dù chỉ là phàm cấp.

Tư Mộ Huyền buồn cười nhìn Cơ Thiên Vân, ra hiệu hắn đo thử linh trị của bản thân:

“Ngươi thử đo linh trị xem sao.”

Cơ Thiên Vân gật đầu, bấm vào nút bên trái, vòng tay xoay vòng, sau đó hiện ra số 18.

Tư Mộ Huyền thấy thế, gật đầu:

“Không tồi, vừa đúc linh thể mà đã được 18 linh trị, xem ra hạn mức của ngươi cũng khá cao đây!

Sau này mỗi lần rèn thể xong, ngươi đều phải báo cáo linh trị của bản thân cho ta, ta sẽ dựa vào đó thay đổi nước thuốc.”



Tới nhà ăn, Tư Mộ Huyền ra hiệu Cơ Thiên Vân cầm lệnh bài của hắn ra, rồi nói:

“Sau này ngươi cứ cầm lệnh bài của ngươi lấy đồ ăn, cứ nói lấy phẩm chất tốt nhất là được.”

Trong nhà ăn có vài ba nhóm đệ tử đang vừa ăn vừa nói chuyện. Tư Mộ Huyền ra hiệu Cơ Thiên Vân lấy thức ăn.

Cơ Thiên Vân cúi xuống, lấy khay thức ăn ra, sau đó hắn lần lượt đi lấy từng món thức ăn đặt vào.

Thấy hắn lấy quá ít, Tư Mộ Huyền cúi xuống cầm thêm 1 khay nữa, lấy khẩu phần gấp đôi của Cơ Thiên Vân, sau đó ra hiệu Cơ Thiên Vân ngồi vào bàn.

“Ăn đi.” Tư Mộ Huyền chỉ vào phần thức ăn mình vừa lấy, ra hiệu Cơ Thiên Vân phải ăn hết nó.

“Sau này ngươi cứ ăn ít nhất là 2 phần như vậy.”

Cơ Thiên Vân nghe thấy lời này, hắn trợn to mắt, kháng nghị:



“Ta là người chứ có phải heo đâu mà ăn được như vậy?”

“Cơ thể đang lớn, người cần phải ăn đầy đủ đồ ăn mới có thể phát triển được, hơn nữa, ngươi đang sử dụng rèn thể phép, nên cần gấp đôi lượng đồ ăn bình thường, ta còn sợ nhiêu đây không đủ, nếu ăn xong còn cảm thấy đói, cứ ăn tiếp, khi nào ăn xong hãy đến gặp ta ngâm nước thuốc.”

Cơ Thiên Vân gật đầu, vẻ mặt hơi nhăn lại biểu lộ sự bất mãn, nhưng cũng cầm đũa gắp bỏ vào mồm.

Cơ Thiên Vân ngạc nhiên bởi độ ngon của món hắn vừa gắp



“Hừ, biết lợi hại của thịt linh thú chưa, đây chỉ là thịt linh trư bình thường nhất sau đó nướng mà thôi.” Giọng Tư Mộ Huyền quái khí vang lên, lão một lần nữa cười nhạo độ “lúa” của Cơ Thiên Vân.

Cơ Thiên Vân không để ý Tư Mộ Huyền nữa, hắn nhanh chóng gắp đồ ăn ăn như hổ đói, tốc độ ăn của hắn làm kinh ngạc những người xung quanh.

Tư Mộ Huyền đưa ngón tay ra phía tây: “Đằng kia là tàng thư các của tông ta, chỉ cất giữ một số thư tịch căn bản về linh thú, binh khí các loại, khi rảnh ngươi cứ tới đây đọc tăng tri thức, đối diện tàng thư các là giảng đường.

Khi nào cần đi Tri Mệnh Môn hay Hóa Long bí cảnh ngươi cứ đi theo nói cho ta, ta sẽ an bài tất cả.”

Cơ Thiên Vân gật đầu, miệng còn đang chứa thức ăn: “dả rỏ ( ko phát âm rõ ).”

Tư Mộ Huyền gật đầu, hắn đứng lên, sau đó nói:

“Đã tới giờ giảng đường mở cửa, khi nào ăn xong, ngươi trực tiếp tới là được.”

Tư Mộ Huyền bước đi nhàn nhã tới giảng đường.

Tư Mộ Huyền vừa đi thì Mạc Trường Không, Giang Bất Phàm bước lại.

Chân chưa đến nơi, miệng Giang Bất Phàm đã líu ríu:

“Chà Cơ huynh ngươi thật có phúc! Đến cả ác ma tiên sinh còn phải dẫn ngươi đến nhà ăn còn lấy thức ăn cho ngươi, Giang đệ ta xin bái phục.”

Nói xong, Giang Bất Phàm cúi người, hai tay chắp lại nể phục cúi chào Cơ Thiên Vân.

Mạc Trường Không bật cười, kéo ghế ngồi xuống đối diện:

“Giang Bất Phàm, ngươi đừng làm quá. Lần đầu gặp mà đã bày trò như vậy, không sợ làm mất mặt Giang gia sao?”

“Không mất mặt, không mất mặt, sau này Giang gia sẽ vì hành động hôm nay của ta mà cảm thấy hãnh diện!”

Giang Bất Phàm hất mặt lên vẻ tự hào, không hề có một chút xấu hổ, Mạc Trường Không cảm thán trước sự vô sỉ của hắn, giơ tay thán phục: “Lợi hại, tại hạ xin bái hạ phong.”

Cơ Thiên Vân trừng mắt nhìn hai tên này tự biên tự diễn, ăn xong hắn lau miệng xong sau đó, Cơ Thiên Vân đột nhiên nói: “Giảng đường bắt đầu rồi đó.” sau đó chạy thẳng một mạch tới.

“Thảo” hai âm thanh từ Giang Bất Phàm và Mạc Trường Không vang lên, tiếp đó là hai thân ảnh chạy thục mạng theo sau của Giang Bất Phàm và Mạc Trường Không.
— QUẢNG CÁO —