Tiên Vực : Ngự Linh Chí Tôn

Chương 6: Nguy cơ (4)



Chương 6: Nguy cơ (4)

“Chúng đã nghe thấy chúng ta!” Lý Minh Tân kêu lên, giọng nghẹn lại vì sợ hãi.

“Im lặng!” Cơ Thiên Vân nghiến răng ra lệnh, mắt vẫn không rời khỏi vết nứt đang lan nhanh. Hắn nắm chặt bình chữa cháy trong tay, sẵn sàng xịt thẳng vào mặt con quái vật đầu tiên lao vào.

Bên ngoài, tiếng vo ve của hai con thị huyết trùng càng lúc càng lớn hơn. Hai con trùng đã áp sát cửa, đầu của chúng va vào lớp kính, tạo nên những tiếng “cạch cạch” như tiếng búa đập vào đá. Đôi mắt đỏ của chúng lóe lên sự khát máu, chiếc miệng há rộng, răng nanh sắc nhọn nhễu đầy chất nhầy nhụa.

“Chúng sắp vào rồi!” Triệu Thanh Thanh cảnh báo.

Cả lớp vội vã hoàn thành chướng ngại vật cuối cùng. Những chiếc bàn được chất lên cao, tạo thành một hàng rào tạm bợ nhưng đủ chắc chắn để ngăn cản bước tiến của bầy trùng. Không ai nói gì, tất cả chỉ biết thở hổn hển, mắt hướng về phía cửa như đang chờ đợi cơn bão ập tới.

Một tiếng “RẦM!” vang lên, cánh cửa kính cuối cùng cũng vỡ toang, mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi. Con thị huyết trùng đầu tiên lao vào, đôi cánh đập mạnh, thân hình của nó lách qua khe hở nhỏ. Nhưng ngay khi vừa chui vào, nó lập tức va vào chiếc bàn chặn phía trước, thân hình to lớn bị khựng lại.

“Bây giờ!” Cơ Thiên Vân hét lớn, đập thẳng bình chữa cháy thẳng vào mặt con quái vật.

“Bốp!” Cơ Thiên Vân thành công đánh vào giác hút của thị huyết trùng, khiến nó quằn quại, đau đớn.

Lục Phong lập tức lao tới, cầm chiếc ghế gỗ trên tay, đập mạnh vào đầu của nó. Tiếng v·a c·hạm vang lên, con trùng một lần nữa rú lên đau đớn, nhưng vẫn chưa chịu gục ngã. Nó cố gắng lách người qua chướng ngại vật, hai chi trước hiện ra móng vuốt sắc bén như muốn xé nát tất cả.

Thị huyết trùng dùng tốc độ lao vào Lục Phong nhưng hắn đã rút lui kịp về vị trí đã thủ sẵn của Trương Quân Hạo, không kịp lên tư thế phòng thủ, Lục Phong bị bất ngờ, thất thủ, ngã về phía sau.

Trương Quân Hạo đã chuẩn bị từ trước, cầm lấy ghế gỗ, đập ngang thật mạnh, hất văng côn trùng ra khỏi cửa



Thị Huyết trùng thứ hai thấy được khoảng trống, lao vào thưởng thức bữa tiệc thơm ngon

Lý Minh Tân vội cầm ghế của mình, đập thật mạnh, nhưng quá vội vàng, hắn đã quơ hụt vào khoảng không, ngã nhào về phía trước.

Thị huyết trùng dùng hai chi trước sắc nhọn của mình, xé nát đầu của hắn.

“Khônggg” Trương Quân Hạo gào lên.

“AAAAAH” Tiếng hét chói tai tràn ngập phòng thí nghiệm vì khung cảnh quá tàn nhẫn. Mới đó, mà một đồng bạn, từng chung hoạn nạn với bọn hắn đã ngã xuống, bọn hắn vẫn chưa tin được sự thật này.

Sau khi Lý Minh Tân gục xuống, thị huyết trùng dùng giác hút của nó, cắm chặt vào phần đầu, hưởng thức huyết nhục ngon ngọt này.

Chưa được bao lâu, Lục Phong hai mắt đỏ ngầu cầm ghế đi lại, đập liên tiếp hai phát vào đầu thị huyết trùng.

Tiếng rít chói tai vang lên, thị huyết trùng bị Lục Phong đánh văng ra góc tường, thị huyết trùng ở ngoài thấy thế, thừa cơ lao vào.

Triệu Thanh Thanh như đã lường trước, cô ta đẩy mạnh chiếc bàn đã sắp xếp theo kế hoạch từ trước, chiếc bàn rơi xuống đè vào thân thị huyết trùng nằm ở góc.

Lục Phong không kịp lui lại, nhưng hắn đã lấy chiếc ghế đỡ trước người mình, thị huyết trùng không đạt được mục đích, quơ hai chi trước sắc bén của mình.

Cơ Thiên Vân chớp lấy thời cờ, đứng bên phải, đập mạnh vào thị huyết trùng, khiến nó ngã vào mặt đất.



Lục Phong không buông tha lấy cơ hội, dùng hết sức đập liên tiếp vào con quái trùng này.

Những cú đập liên tục từ cả hai người – Cơ Thiên Vân, Lục Phong, cuối cùng cũng làm con trùng kiệt sức. Nó ngã lăn ra sàn, đôi chân run rẩy, thân hình mềm nhũn không còn động đậy.

Lúc này Triệu Thanh Thanh nhanh chóng phân phó người một lần nữa dựng lại địa hình.

Trương Quân Hạo không buông tha con quái trùng đã bị đè, tay cầm ghế, đập thật mạnh vào thân thể của nó, hắn muốn truất hết sự phẫn nộ của hắn vào nó, hắn muốn trả thù cho bạn thân của hắn.

Không thể chịu nổi những cú đập liên tiếp của Trương Quân Hạo, thị huyết trùng kiệt lực mà c·hết.

“Chúng ta thắng rồi!” Trương Quân Hạo hét lên, chẳng vui được bao lâu, vì hắn nhìn thấy c·ái c·hết khó coi của Lý Minh Tân.

Cơ Thiên Vân nhìn hắn, trầm mặc, hắn cũng không biết nói gì an ủi.

“Chúng ta đã sống sót” Cơ Thiên Vân thì thầm, giọng khản đặc.

Cơ Thiên Vân quay đầu, nhìn Triệu Thanh Thanh, “Nếu chúng ta… dùng những bàn ghế này chặn lại cửa chính thì chúng có thể vào được không?” Cơ Thiên Vân lo âu nói.

“Khó mà nói, ta nghĩ là không thể chặn được bao lâu, nhưng chúng ta có thể thử.” Tiếng nói của Triệu Thanh Thanh vừa chấm dứt thì đã nghe tiếng của bọn côn trùng c·hết tiệt vang lên, động tĩnh khi nãy gây ra là quá lớn!

“Nhanh, chất bàn che chắn lại cửa ra vào.” Cơ Thiên Vân thấp giọng thúc giục.



Mọi người nhanh chóng làm theo kế hoạch của hắn.

Tiếng vo ve ngoài cửa phòng thí nghiệm vang lên mỗi lúc một lớn hơn, như âm thanh của một cơn bão đang ập tới. Những mảnh kính vỡ dưới chân phát ra tiếng kêu răng rắc mỗi khi ai đó bước lên, như một lời nhắc nhở rằng bất kỳ giây phút nào, bầy quái vật có thể tràn vào và xé nát tất cả.mọi người ở đây.

“Chúng ta phải nhanh tay lên!” Cơ Thiên Vân gằn giọng, đôi mắt nheo lại vì lo lắng. Hắn nhìn về phía Triệu Thanh Thanh, người lúc này đang chỉ đạo đám bạn học di chuyển bàn ghế, dựng lên chướng ngại vật ở lối ra vào.

“Chất thêm bàn, làm chặt chẽ vào! Đừng để khoảng trống!” Triệu Thanh Thanh hét lên, giọng cô dứt khoát nhưng có chút run rẩy. Hành động khi nãy đã khiến bầy côn trùng bị kích động, chúng sẽ không bỏ qua lần này.

Bên ngoài, nó đang rình rập, như một bóng ma . Đôi cánh của nó vỗ mạnh, tạo nên âm thanh sắc bén, lạnh lẽo như tiếng dao cạo vào kim loại. Nó lượn vòng, rồi chọn vị trí, đập mạnh vào, tạo nên tiếng “ẦM!” vang dội.

“Chúng đang xông vào!” Lục Phong hô lên, đôi tay run rẩy nhưng vẫn giữ chặt chiếc ghế gỗ trong tay.

Cơ Thiên Vân không chút chần chừ, nhảy vào giúp dựng thêm một lớp bàn chắn phía trước. Tiếng kéo bàn ghế kêu ken két, hòa cùng tiếng vo ve của bầy trùng, tạo nên một bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở.

“Đẩy mạnh vào, không để chúng có cơ hội chui vào!” Hạ Thanh Phong - một trong hai gã mà Cơ Thiên Vân bắt gặp ở cầu thang, gào lên, mồ hôi ướt đẫm trán, nhỏ giọt xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Tình hình lúc này căng thẳng đến nghẹt thở, Cơ Thiên Vân không chắc mình có thể đối đầu với bầy trùng một lần nữa hay không.

Trận giằng co căng thẳng diễn ra vài phút, thì bên tai vang lên tiếng súng “Đoàng, đoàng, đoàng.”

Một tràng súng liên thanh tiếp theo nổ ra, âm thanh sắc bén át hẳn tiếng vo ve của bầy thị huyết trùng. Mùi thuốc súng lập tức lan tỏa trong không khí, hăng nồng và cay xè, như một cơn gió quét qua sau trận chiến tàn khốc.

Triệu Thanh Thanh thở dồn dập, mắt mở to vì bất ngờ. Cô quay sang nhìn Cơ Thiên Vân, cả hai đều hiểu rằng q·uân đ·ội đã đến. Cánh cửa phòng thí nghiệm rung lên từng đợt, như đang bị t·ấn c·ông từ cả hai phía – bên ngoài là tiếng súng, bên trong là tiếng đập mạnh của những chiếc bàn chắn.

“Quân đội đến rồi!” Trương Quân Hạo hét lên, giọng khản đặc nhưng không giấu nổi sự vui mừng. Tay hắn run run vì kích động, hắn cố gắng kiên trì đến bây giờ, cũng chỉ là muốn sống sót, bây giờ hắn đã được cứu!
— QUẢNG CÁO —