Tiên Vương Tái Xuất

Chương 15: 15




Lạc Tú chẳng thèm để ý tới câu khiêu khích này.

Nhưng Trương Thục Phi lại thoáng nhìn Lạc Tú bằng ánh mắt thất vọng, gan to chết no, gan nhỏ chết đói, câu này hẳn là dành cho những người như Lạc Tú.

Mặc dù bọn họ không biết phải đặt cược thế nào, nhưng hôm nay, vận may của Vương Thông thật sự rất tốt, chỉ cần đặt theo Vương Thông, hầu như lần nào cũng ăn.

Ngay cả cô ta cũng ăn được tận mười, hai mươi nghìn lận, bẳng cả mấy tháng tiền lương đấy chứ ít gì.

Nhưng sao đàn ông đàn anh như Lạc Tú lại nhát như thỏ đế vậy?
Sau khi thấy Vương Thông lại ăn mấy ván, rốt cục những đồng nghiệp khác cũng không kiềm chế được nữa, ngoại trừ Lạc Tú, hầu như ai cũng ngồi vào bàn.

Lúc này, đám người Trương Thục Phi lại ăn thêm tầm mười, hai mươi nghìn nữa vào tay.

Nhưng sau đó, Vương Thông bắt đầu đánh thua.

Chỉ là tất cả mọi người vừa nếm tới ngon ngọt, tất nhiên không một ai chịu thu tay về.

"Đừng chơi nữa." Lạc Tú liếc mắt nhìn Trương Thục Phi một cái, nhắc nhở một câu.

Nhưng giờ phút này còn ai nghe lọt nữa?
"Chỉ là thua một hai lần mà thôi, lần tới sẽ thắng lại cho xem."
"Đại, đại, đại…”
"Ai da…”
"Ván nữa!"
Mấy người này đặt cược cũng lớn, chưa tới ba ván, tiền của mọi người đều đã thua sạch.

"Các vị, tiếp tục chứ?" Người lắc xúc xắc nhìn đám người Vương Thông.

"Còn người nào có tiền mặt không?" Vương Thông nhìn mọi người, số tiền mới thắng được của họ đều đã thua sạch, thậm chí ngay cả tiền vốn cũng thua hết.

Mọi người ai nấy bạn nhìn tôi, tôi nhìn bạn, không ai có tiền mặt cả.


Trương Định thấy vậy thì rút một tờ chi phiếu ra ném lên bàn, dù sao nhà anh ta cũng có tiền, chút tiền cỏn con như mấy trăm nghìn tệ không đáng bận tâm.

Thế nhưng, Trương Định vừa mới lấy chi phiếu ra, người lắc xúc xắc lập tức mở miệng nói.

"Quy định ở chỗ chúng tôi là chỉ nhận tiền mặt."
"Các vị có thể vay tiền bên chúng tôi trước." Người lắc xúc xắc chỉ xấp tiền mặt bên cạnh.

"Cho tôi mượn một trăm nghìn tệ!" Trương Định trực tiếp vung tay, hào phóng vay tiền.

Sau đó Vương Thông cũng vay năm trăm nghìn tệ.

Những người còn lại đứng yên một bên, không có đi mượn.

Nhưng trận này, Vương Thông lại thắng.

Những người khác vừa thấy vậy, nhất thời lại không kiềm chế được, bắt đầu mở miệng vay tiền, dù sao ít nhất thì cũng phải ăn lại được tiền vốn chứ.

Lạc Tú khẽ lắc đầu, mọi người đã bị lừa rồi.

Sau khi chơi thêm vài ván, mọi người mới chợt nhận ra, bản thân không chỉ đã mượn không ít tiền, mà cũng chẳng còn may mắn như lúc trước, ngay cả Trương Thục Phi cũng mượn hơn năm mươi nghìn tệ, rồi thua sạch.

"Hay là đừng chơi nữa?" Cuối cùng cũng có người tỉnh lại.

"Bỏ đi, không chơi nữa đi."
"Quý vị xác định mình không chơi nữa chứ?" Người lắc xúc xắc nhìn đám người Vương Thông.

"Không chơi." Vương Thông cũng nhận ra có gì đó không đúng.

"Vậy mời quý vị trả nợ, tính tổng lại hết tất cả mọi người thì tổng cộng một trăm tám mươi vạn!"
Mọi người vừa nghe vậy thì hoảng loạn hét lên, bất tri bất giác, mọi người thế mà đã vay nhiều như vậy sao?
Mà Trương Định lại rất hào phóng lấy chi phiếu ra, sau đó mở miệng nói.


"Tôi trả nợ giúp mọi người trước, mai mốt mọi người trả lại cho tôi sau."
Chỉ là người lắc xúc xắc không thèm nhìn đến tờ chi phiếu mà Trương Định đưa ra, chỉ lạnh lùng mở miệng nói.

"Tôi đã nói rồi, chỗ chúng tôi chỉ nhận tiền mặt, vừa nãy anh mượn là tiền mặt, nên đương nhiên, lúc trả cũng phải trả tiền mặt cho chúng tôi!"
"Tất nhiên, anh có thể tiếp tục vay tiền, sau khi thắng thì dùng nó trả nợ!" Người lắc xúc xắc lạnh lùng nhìn Trương Định.

Chuyện này khiến mọi người rốt cuộc hiểu ra, nếu tiếp tục vay tiền, chỉ sợ càng mượn sẽ càng nợ nhiều, bởi vì căn bản là không thắng nổi.

"Chúng tôi gọi người đưa tiền tới, hoặc là cử người ra ngoài rút tiền trả cho anh, vậy không phải là được rồi sao?" Lý Tuyết mất hứng mở miệng cãi lại.

"Các vị muốn gây sự ở đây ư?" Người lắc xúc xắc lập tức vẫy tay với phía xa, sau đó, vài gã đàn ông cao to hùng hổ bước tới.

Sao có thể để họ gọi người đưa tiền tới chứ? Mục đích của chúng là muốn họ tiếp tục vay tiền, tiếp tục thua mà!
"Chúng tôi không gây chuyện, chúng tôi chỉ…”
"Quý vị, tôi xin lặp lại lần nữa, hoặc là lấy tiền mặt ra trả nợ, hoặc là tiếp tục mượn tiền chúng tôi để đánh cược tiếp!" Người lắc xúc xắc nói thẳng.

"Người anh em, tôi cũng dưới trướng anh Bưu mà, giống anh đó."
"Mẹ kiếp, đứa nào nói dưới trướng anh Bưu?"
"Nào, đứng ra đây cho tao xem thử?" Tầm bảy tám người bước vào từ cửa sau của sòng bạc, đi đầu là một người đàn ông cường tráng với mái tóc húi cua, cả người bốc mùi kẻ cướp nồng nặc.

Còn Vương Thông, vừa nhìn thấy mặt người kia, anh ta lập tức biến sắc.

Bởi vì người này không phải ai khác mà chính là một trong số những tay chân của Hồng Bưu, A Đao!
Ở Tân Châu trắng đen lẫn lộn như vầy, có lẽ ít người biết tới Hồng Bưu, nhưng sẽ không một ai không biết A Đao.

"Mày nói mày là đàn em của anh Bưu sao?" A Đao trực tiếp dẫn người tới trước mặt Vương Thông.

"Anh Đao, em…”

"Chát!" A Đao vung tay cho ngay Vương Thông một cái tát vào mặt.

"Hôm nay, vừa lúc anh Bưu tới dưới lầu ăn cơm, có cần tao gọi anh ấy lên đây giúp mày một tiếng không?" A Đao cười khẩy.

Vương Thông lập tức sợ tới mức im thin thít, nếu Hồng Bưu lên đây thật, chuyện xảy ra hôm nay chắc chắn không còn cách nào cứu vãn nổi nữa.

Anh ta chỉ là cáo mượn oai hùm thôi, chứ loại người thấp hèn như anh ta làm gì có cơ hội quen biết với người như Hồng Bưu chứ?
"Anh Đao, anh…"
"Bốp!" A Đao nhấc chân, đá thẳng một cước.

"Con mẹ nó, mày cũng có tư cách gọi tao là anh Đao à?"
Một đá này vô cùng ác độc và mạnh bạo, trực tiếp đá văng một người cao một mét tám mấy như Vương Thông bay ra xa năm, sáu mét.

Đám người Trương Thục Phi đã bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này đâu?
Dù sao bọn họ cũng chỉ là một đám nhân viên thuộc đội ngũ làm công ăn lương mà thôi, lúc này đã bị tình huống trước mắt dọa tới nỗi mặt mũi trắng bệch.

"Có tiền mặt để trả không?" A Đao lạnh lùng nhìn Trương Định, dọa Trương Định sợ tới mức rụt cổ lại.

"Chát!”
A Đao lại vung tay, tặng anh ta một bạt tai.

"Mẹ kiếp, tao hỏi mày có tiền mặt trả nợ không?"
Trương Định bụm mặt lắc đầu.

"Không trả tiền mà còn muốn đi à?" A Đao uy hiếp hỏi lại.

"Không có thì mượn tiếp, khi nào thắng thì trả lại, hiểu chưa?" A Đao lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người.

Mượn tiếp?
Nếu thật sự mượn tiếp, chỉ sợ số nợ sẽ ngày càng lớn!
Trương Định dám mượn tiếp sao?
Không dám, bởi vì căn bản là không thắng được.

Nếu hôm nay anh ta tiếp tục vay tiền để cá cược, rất có thể sẽ cược đến nỗi khiến nhà anh ta phá sản.

Chuyện này khiến tất cả mọi người luống cuống hết tay chân, đặc biệt là mấy người chỉ biết làm công ăn lương.


Vừa nãy bọn họ bị Vương Thông đầu độc, đầu óc nhất thời nóng lên mới đi vay nợ.

Giờ phút này số nợ của họ đã lên tới mấy vạn rồi, với số tiền lương chỉ ba bốn nghìn mỗi tháng của họ thì biết trả đến lúc nào mới xong?
Có người thậm chí đã sợ đến tái xanh mặt mày.

Lạc Tú liếc mắt nhìn mọi người, anh vốn không định nhúng tay vào, nhưng lúc này, nhìn mấy công nhân viên của công ty vì mượn số tiền lớn mà âu sầu buồn bã… dù sao cũng là nhân viên của mình, cho nên Lạc Tú chỉ đành thở dài một tiếng.

"Cho tôi mượn một vạn."
Một giọng nói không hợp với không khí lúc này bất chợt vang lên.

Mọi người quay đầu lại nhìn, phát hiện người đang nói lại là Lạc Tú.

"Lạc Tú, không thể mượn được, một khi mượn sẽ nợ càng nhiều đó." Trương Thục Phi kinh ngạc nhắc nhở.

Giờ này tất cả mọi người còn đang nghĩ cách khác để giải quyết, thế mà anh lại muốn mượn tiền ư?
"Thắng lại là được." Giọng nói của Lạc Tú vô cùng bình tĩnh.

Nhưng mọi người lại quay sang nhìn Lạc Tú như đang nhìn một thằng ngu.

Thắng lại ư?
Anh lấy cái gì để thắng lại?
Bây giờ, tất cả bọn họ đã biết, ở cái sòng bạc này, căn bản là không thắng nổi, chắc chắn cái tên lắc xúc xắc kia có vấn đề.

Hơn nữa trong ấn tượng của Trương Thục Phi, ngay cả bài tú-lơ-khơ mà Lạc Tú cũng không biết chơi, chứ nói gì tới cá cược.

Đến tay già đời chốn sòng bạc như Vương Thông cũng thua, sao Lạc Tú có thể thắng chứ?
"Tốt, đưa cho cậu ta một vạn, bây giờ cậu ta sẽ là người đại diện cho bọn mày." A Đao cười khẩy, nháy mắt ra hiệu với người lắc xúc xắc.

Thắng lại sao?
Có thể thắng lại mới là lạ!
Nếu có thể thắng, bọn họ còn mở sòng bạc làm gì?
Đây rõ ràng là một cái bẫy để câu đám người kia vào tròng, hơn nữa, đây là địa bàn của Hồng Bưu, cho dù bị chọc thủng kế hoạch cũng không có ai dám chống đối!
Một vạn tệ bị vứt thẳng xuống bàn.

"Cược tiểu!".