"Cô cả, mau, mau cứu tôi."
Hồng Bưu kích động đứng dậy lau vết máu trên khóe miệng.
Ông ta không ngờ Diệp Song Song sẽ đến, nhưng như thế thì Hồng Bưu lại càng vui vẻ hơn.
Bởi vì đừng thấy Diệp Song Song còn trẻ tuổi, thật ra khi làm việc cô ta cực kỳ bao che khuyết điểm.
Nếu Diệp Song Song đã đích thân đến đây thì hôm nay chắc chắn sẽ càng đặc sắc hơn nhiều.
Vì vậy nên Hồng Bưu mới gấp không chờ nổi mà mở miệng kêu Diệp Song Song cứu mình.
Hồng Bưu vốn là một tên xã hội đen đã lăn lộn kiếm cơm trên đường nhiều năm, có thể nói đây là lần đầu tiên trong đời ông ta phải chịu thiệt thòi lớn đến thế.
Một khi chuyện hôm nay bị truyền ra ngoài chắc chắn ông ta sẽ bị chê cười.
Cộng thêm lúc này lại nhìn thấy tên đầu trọc đi cùng Diệp Song Song, Hồng Bưu thoáng chốc đã tự tin hơn hẳn.
Có lẽ người khác sẽ không biết nhưng ông ta thì biết rất rõ bản lĩnh của tên đầu trọc kia, tuyệt đối vượt quá tầm với của người bình thường.
Ông ta đã từng tận mắt nhìn thấy tên đầu trọc kia dùng một chưởng đánh chết một con sư tử châu Mỹ đấy.
Với lại, điều quan trọng nhất vẫn là thế lực của nhà họ Diệp sau lưng bọn họ.
Nhà họ Diệp ở Tân Châu hay thậm chí toàn bộ tỉnh Hải Đông đều có danh tiếng không thấp.
Cho dù xét khắp khu Hoa Đông thì nhà họ Diệp vẫn là một thế lực không hề nhỏ.
"Hừ, tao mặc kệ mày là ai nhưng hôm nay mày chết chắc rồi.
Không thể không thừa nhận rằng ông mày lăn lộn ở Tân Châu lâu vậy rồi, đây là lần đầu tiên tao bị người ta đánh thành thế này."
"Nhưng tao cũng đã nói rồi, chắc chắn mày sẽ phải hối hận.
Mày thì tính là cái thá gì chứ? Mày cũng xứng sao!"
“Bốp!” Một tiếng thật vang.
Hồng Bưu còn chưa kịp nói nốt nửa câu sau ra khỏi miệng thì đã bị tát ngã nhào xuống đất.
Hồng Bưu kinh ngạc ngẩng đầu nhìn người vừa đánh ông ta, người nọ không phải Lạc Tú mà lại là Diệp Song Song.
“Cô cả?” Hồng Bưu ngây ngẩn cả người.
Ông ta không hiểu vì sao đang êm đang đẹp mà Diệp Song Song lại quăng cho mình một cái tát.
Hồng Bưu ăn một cái tát mà hoàn toàn không hiểu gì cả.
Chẳng phải họ nên đến giúp mình sao?
Lạc Tú cũng không ngờ người Hồng Bưu gọi tới giúp đỡ lại là Diệp Song Song, vậy nên từ nãy đến giờ Lạc Tú vẫn luôn đứng bên cạnh không lên tiếng mà chỉ lặng lẽ xem cuộc vui.
Cho dù Hồng Bưu có nói năng lỗ mãng với anh, Lạc Tú cũng không để ý.
“Gan của ông lớn đấy!” Diệp Song Song tức giận quát Hồng Bưu.
“Thưa thầy, thật xin lỗi vì tôi đã không quản lý chó nuôi trong nhà cho tốt, đã làm phiền thầy rồi.” Diệp Song Song xin lỗi Lạc Tú.
Trên thực tế, Diệp Song Song cũng không xem Hồng Bưu là người.
Đừng thấy Hồng Bưu là lão đại cả hai giới trắng đen ở Tân Châu mà lầm, ở trong mắt của Diệp Song Song, ông ta chẳng qua chỉ là một con chó nuôi trong nhà mình mà thôi.
Nhiều việc không tiện trong nhà họ Diệp đều sẽ giao cho Hồng Bưu xử lý, không có nhà họ Diệp nâng đỡ thì Hồng Bưu chỉ là cái rắm.
Đối mặt với lời mắng nhiếc của Diệp Song Song, Hồng Bưu chỉ dám cắn răng nhận cái tát này, thậm chí còn không dám kêu ca nửa câu oán hận.
Bởi vì mọi thứ về ông ta đều do nhà họ Diệp ban cho.
Hơn nữa điều khiến Hồng Bưu sững sờ là Diệp Song Song thế mà lại gọi người thanh niên kia là thầy?
“Cô cả, cái này là?” Hồng Bưu hơi khó hiểu, hình như tình huống lúc này có gì đó không đúng lắm.
"Mở to mắt chó của ông ra nhìn cho rõ, đó là thầy của tôi, ngay cả ông nội tôi khi gặp mặt anh ấy cũng sẽ gọi một tiếng anh Lạc!”
Hồng Bưu hoàn toàn ngây ngẩn cả người.
Ngay cả Diệp Kính Bình cũng gọi người thanh niên trước mặt này một tiếng anh Lạc ư?
Rốt cuộc người thanh niên này có lai lịch thế nào mà lại có thể khiến người được xưng là Hùng Sư Hoa Đông như Diệp Kính Bình phải gọi một tiếng anh Lạc chứ?
Cái đầu đã trải qua mấy mươi năm giông bão cuộc đời của Hồng Bưu choáng váng một lúc lâu vẫn không thể trở lại bình thường.
Nhưng bất kể thế nào thì cũng chỉ có thể trách hôm nay ông ta xui xẻo, thật sự đã đá phải tấm sắt, hơn nữa còn là tấm sắt có gai.
“Còn không mau tới đây nhận lỗi với thầy của tôi, cám ơn thầy đã không giết.” Diệp Song Song đứng bên cạnh quát lớn.
Mặc kệ trong lòng Hồng Bưu lúc này có cam tâm tình nguyện hay không, mặc kệ hiện tại ông ta có phải là vị vua ngầm của Tân Châu hay không, vào giờ phút này Hồng Bưu chỉ có thể cúi đầu nhận sai.
Bởi vì Diệp Song Song đã mở miệng rồi, cho dù Hồng Bưu có lợi hại hơn nữa thì liệu có thể đối đầu với nhà họ Diệp hay sao?
“Thật xin lỗi anh Lạc, là do tôi có mắt không tròng, đã khiến anh khó chịu rồi.” Thái độ của Hồng Bưu rất cung kính, không dám tỏ ra mảy may bất mãn.
Cho dù trong lòng ông ta thật sự cảm thấy bất mãn thì cũng không dám để lộ ra ngoài.
Ai mà ngờ được chỗ dựa mình gọi tới nhờ giúp đỡ lại là học trò của người ta chứ?
Vị vua ngầm của Tân Châu, lão đại đứng đầu hai giới đen trắng cứ thế mà nhận thua trước mặt một thanh niên.
Song, nếu Hồng Bưu có thể biết được thân phận thực sự của Lạc Tú, sợ rằng ông ta sẽ chỉ nghĩ tới thôi đã sợ, lại càng không dám oán hận nửa câu.
“Bây giờ, ông còn muốn tôi đi theo ông lăn lộn nữa không?” Lạc Tú cười khẩy hỏi lại.
"Anh Lạc nói đùa rồi.
Trước đây đều do tôi có mắt không tròng, kính xin anh Lạc giơ cao đánh khẽ." Đầu Hồng Bưu rịn đầy mồ hồi lạnh, trong lòng hối hận không thôi.
Đi theo ông ta lăn lộn ư?
Ông ta còn là con chó dưới quyền học trò của người ta kìa, thế mà còn muốn người ta đi theo mình lăn lộn ư?
“Có phục không?” Lạc Tú lại hỏi.
“Phục chứ, phục chứ.
Đều do tôi sai.” Hồng Bưu nào dám không phục.
Ra đời lăn lộn mà gặp phải loại chuyện này thì chỉ có thể tự trách mình xui xẻo, nào dám không phục.
“Được rồi, hy vọng không có lần sau nữa.
Bằng không tôi không dám cam đoan đầu của ông vẫn sẽ ở trên cổ của ông nữa đâu.” Lạc Tú đứng lên, lạnh lùng nói.
"Còn không mau tạ ơn thầy?"
“Cảm ơn anh Lạc, cảm ơn anh Lạc.” Thái độ của Hồng Bưu cung kính khác thường.
Sau đó Lạc Tú và Diệp Song Song cùng đi ra ngoài.
Đợi Lạc Tú đi rồi, A Đao mới dám nhìn Hồng Bưu.
"Anh Bưu?"
“Đừng nói nữa, hôm nay xem như chúng ta thua, đá trúng tấm sắt.” Hồng Bưu nở nụ cười khổ.
Ông ta không dám có ý kiến khác, dù sao đấy cũng là nhà họ Diệp.
Chớ thấy ông ta hô mưa gọi gió ở Tân Châu mà lầm, thật ra tất cả những thứ đó đều do nhà họ Diệp ban cho ông ta cả.
Nói khó nghe một chút thì ông ta chỉ là một con chó của bọn họ mà thôi.
Nếu không có nhà họ Diệp, có khi ông ta chẳng sống sót nổi đến ngày mai.
Vậy nên ông ta nào dám có ý kiến gì khác.
“Nhớ cho kỹ, nếu sau này nhìn thấy anh ta thì cung kính một chút.
Đừng chủ động trêu vào anh ta, người này không dễ trêu chọc đâu!” Hồng Bưu dặn dò những người phía dưới.
"Ngoài ra hãy chuẩn bị một phần hậu lễ để hôm khác tôi tự mình tới cửa nhận lỗi.
Đối với người như vậy, chúng ta chỉ có thể đứng cùng phe với anh ta.
Cho dù không thể làm bạn cũng tuyệt đối không thể trở thành kẻ thù!"
Sau khi Hồng Bưu bị đánh chẳng những không mang thù mà trái lại còn muốn nịnh bợ Lạc Tú, hết thảy những chuyển biến này hiển nhiên đều bắt nguồn từ thực lực của Lạc Tú!
Hồng Bưu lau máu trên mặt, sau đó xua tay tỏ vẻ xui xẻo.
Ở phía bên kia, Lạc Tú và Diệp Song Song lái xe đến lối vào của một khách sạn cao cấp tên Thính Nhã Hiên ở Khu công nghệ cao Tân Châu.
Tuy so về độ xa hoa thì khách sạn này không bằng Hải Thượng Minh Nguyệt, nhưng nếu so về độ nổi tiếng thì khách sạn này nổi danh hơn Hải Thượng Minh Nguyệt khá nhiều.
Bởi vì Hải Thượng Minh Nguyệt là nơi người giàu có hay lui tới, còn Thính Nhã Hiên là nơi một số người có quyền có thế hay đến.
Người thường đến Thính Nhã Hiên đa phần là những quan chức cấp cao hoặc nhân tài cực kỳ quyền lực ở Tân Châu.
Mà Diệp Song Song muốn quay lại đón Diệp Kính Bình nên vừa đến cửa đã quay ngược trở về.
"Thầy ơi, anh vào đó trước nhé.
Tôi đi đón ông nội."
“Đi đi.” Lạc Tú không quá để ý.
Anh đi dọc theo con đường nhỏ dẫn đến cửa lớn của khách sạn.
Những khách sạn cao cấp thế này đương nhiên sẽ có không ít bảo vệ đứng gác trước cửa.
Hơn nữa trước cửa khách sạn còn có một hoa viên rất lớn.
Lúc này đang có không ít người cầm ly rượu đứng trong hoa viên ngoài trời trước cửa lớn nói chuyện phiếm.
Dù sao hoa viên ngoài cửa lớn này được chăm chút vô cùng tinh xảo, thoạt nhìn rất xa hoa nên có khá nhiều người bưng ly rượu hoặc rút một điếu thuốc ra đây vừa đi dạo vừa trò chuyện.
Chỉ là vào đúng lúc này, có một đôi mắt đột nhiên phát hiện Lạc Tú.
Ban đầu còn có chút kinh ngạc nhưng sau đó anh ta lập tức nở nụ cười khẩy.
Trần Hữu!.