Guillard sờ vào má của mình một cách hoài nghi, cảm giác bỏng rát ở đó cho hắn ta biết rằng chính hắn ta là người bị đánh vừa rồi!
Lê Cửu kinh ngạc nhìn cảnh này, trong mắt cũng lộ ra vẻ khó tin.
Guillard mạnh như thế nào, hắn ta biết rõ hơn ai hết, thế mà bây giờ hắn ta bị Lạc Tú tát bay ra ngoài?
Lão Kim cũng kinh ngạc nhìn Lạc Tú, vẻ mặt không thể tin nổi?
Thanh niên này?
Thanh niên này là cao thủ sao?
Đột nhiên, lão Kim nhớ đến những lời bình luận của Lạc Tú khi anh đang xem trận chiến, có vẻ như vừa rồi người ta không hề nói lung tung, mỗi một câu đều ứng nghiệm.
Nhưng người trẻ tuổi lợi hại như vậy, lão Kim thật sự không thể nghĩ ra được là ai cả?
Vị tông sư trẻ tuổi đến từ Hoa Đông ư?
Cũng không đúng, nghe nói vị đó là tông sư, nhiều nhất cũng là bán bộ hóa cảnh, nhưng thực lực của Lạc Tú bày ra lúc nãy làm sao có thể so sánh với bán bộ hóa cảnh chứ?
Thậm chí đến hóa cảnh cũng không thể so sánh được!
Guillard từ từ đứng lên dựa vào tảng đá vỡ vụn.
Máu chảy ra từ khóe miệng nhỏ giọt trên mặt đất, tích tắc liên tục rơi xuống.
"Ông bảo tôi phải tôn trọng ông ư?"
"Bùm!"
Lạc Tú đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Guillard, nhanh đến mức mọi người đều không thể nhìn thấy rõ ràng, giống như trong một cái nháy mắt, Lạc Tú đã trực tiếp vượt qua chướng ngại vật của không gian mà đến.
Ngay lập tức, một bàn chân to lớn giẫm lên người Guillard.
Nơi đó giống như bị nổ tung, âm thanh rung chuyển chín tầng mây, giống như sấm sét giữa ban ngày!
Bùn đất văng tung tóe khiến nhiều tông sư phải rướn người ra chặn, nhưng bùn bắn lên trúng người khiến những người này suýt loạng choạng.
“Tôn trọng, bây giờ ông nói cho tôi biết, ông có còn xứng đáng với sự tôn trọng của tôi không?” Lạc Tú giẫm lên người Guillard như giẫm một con kiến.
Guillard lúc này đang trào ra những giọt nước mắt đau đớn, cơ thể của hắn ta đã bị biến đổi bởi huyết mạch của quỷ hút máu, xương cốt đã cứng như thép, nhưng bây giờ, hắn ta lại cảm thấy tất cả các xương trong cơ thể của mình như bị chặt đứt.
“Aaa.” Guillard dùng hết sức lực, dùng móng vuốt túm lấy đùi của Lạc Tú như một con thú bị thương, nhưng tia lửa bắn ra xung quanh, nhưng ngay cả lớp cương khí hộ thể của Lạc Tú cũng không thể phá vỡ.
“Tôi cho ông biết tôn trọng là gì!” Lạc Tú nhấc chân lên rồi lại giẫm xuống lần nữa.
Đột nhiên cả mặt đất rung chuyển kịch liệt, có cảm giác như đất rung núi chuyển khiến người ta không thể đứng vững.
“Tôi cho ông biết tôn trọng là gì!” Lạc Tú lại đạp thêm một cước.
"Bùm!"
"Còn muốn coi trọng không?"
"Bùm!"
Lạc Tú liên tiếp giẫm xuống lần, Lê Cửu và những người khác cảm thấy lạnh hết cả sống lưng.
Quá hung bạo, quá kinh người, giống như một mãnh thú giẫm lên người.
Loại sức mạnh này chỉ đơn giản là vượt quá sức tưởng tượng của bọn họ, vừa rồi Guillard còn kiêu ngạo và độc đoán, khí phách ngập trời, nhưng bây giờ Lạc Tú đã giẫm lên hắn ta như một con chó chết.
Có thể nói, Lạc Tú đã trực tiếp gây chấn động trái tim của mỗi người bọn họ vào lúc này.
Khi Lạc Tú dừng lại thì Guillard đã không còn hình dạng con người nữa, nếu không mang trong mình huyết mạch của huyết tộc, nếu là người thường, e rằng bây giờ đã chết rồi.
“Tôi không muốn nữa, cậu có thể không tôn trọng tôi, tôi thua, tôi đầu hàng, tôi nhận thua, đừng giẫm nữa.” Guillard rên rỉ liên tục, hắn ta thật sự bị Lạc Tú đánh đến phát sợ.
Loại thực lực này nhất định gần ngang với cấp bá tước, thực lực của cao thủ huyết tộc chân chính không phải thứ mà hắn ta có thể chống lại.
“Đã quá muộn rồi.” Lạc Tú cười khẩy một tiếng.
“Ý cậu là gì, cậu định giết tôi ư?” Guillard cả kinh.
"Vừa rồi tôi đã cho ông một cơ hội."
"Nếu cậu dám giết tôi, bá tước nhất định sẽ đích thân đến giết cậu!"
“Cậu đang tuyên chiến với cường giả phương Tây đấy!” Guillard đe dọa.
“Tuyên chiến thì tuyên chiến, tôi không quan tâm.” Lạc Tú thực sự không quan tâm, ngược lại anh cũng muốn xem những cường giả phương Tây đó mạnh đến mức nào.
“Cậu không sợ gây ra chiến tranh thế giới sao?” Guillard hét lên, loại chiến tranh thế giới này đương nhiên không phải loại chiến tranh thế giới súng ống dành cho người bình thường.
Đó là những trận chiến giữa những vượt quá người bình thường.
"Ầm!"
Lần này Lạc Tú không cho hắn ta thêm một cơ hội nào nữa, trực tiếp giẫm mạnh xuống, giẫm nát Guillard.
Máu tươi chảy ra giàn giụa, nhuộm đỏ cả bùn đất màu đen.
Vị cường giả phương Tây này đã từng nói sẽ quét sạch các cao thủ Hoa Hạ, đã trực tiếp bị giẫm chết.
Cùng lúc đó, trong một lâu đài cổ khổng lồ ở Châu Âu, một chiếc quan tài màu đỏ được đặt bên cạnh một tiền sảnh khổng lồ, trong quan tài có rất nhiều con dơi treo ngược.
Đột nhiên một trong những con dơi rơi xuống.
"Ai, ai dám giết sứ giả của tao?"
Trên núi Bách Hoa, Lê Mị Tư vội vàng chạy tới đỡ Lê Cửu lên, lúc này Lê Cửu đã xấu hổ đến cực điểm.
Lê Mị Tư hiển nhiên không biết chuyện gì đã xảy ra, lúc này cô ấy rõ ràng định giúp cha mình đến cảm ơn Lạc Tú.
Nhưng Lê Cửu bây giờ cảm thấy xấu hổ không còn mặt mũi nào nhìn Lạc Tú.
Nghĩ đến những gì ông ta nói ngày hôm qua, Lê Cửu hận không thể lập tức giả bộ ngất đi.
Đã một đống tuổi thế này, đây là lần đầu tiên ông ta cảm thấy mặt đỏ tía tai như vậy.
Thế mà ông ta còn đòi thu nhận người ta làm đồ đệ?
Cho người ta một cơ hội nữa chứ?
Giờ nghĩ lại, khi mình nói những lời này trước mặt người ta, e là người ta sẽ nghĩ mình giống như một kẻ thiểu năng, một kẻ ngốc đúng không?
Chưa nói đến việc thu nhận người ta làm đồ đệ, mà ngay cả bảo người ta thu nhận mình làm đồ đệ, sợ là cũng không đủ tư cách.
Nhưng sợ cái gì thì cái đó đến.
"Làm sao thế? Ông còn muốn nhận tôi làm đồ đệ sao?" Lạc Tú trêu ghẹo nói.
Trong phút chốc, Lê Cửu thật sự muốn chui đầu vào đất, thật quá xấu hổ.
Ngay cả Lê Mị Tư cũng sững sờ, kinh ngạc nhìn cha mình.
"Cha, cha đã tìm Lạc đại ca sao?”
"Cậu Lạc, thật sự xin lỗi, tôi không biết cậu…"
Lê Cửu cúi đầu, xấu hổ nói không nên lời.
“Tiền bối, thật xin lỗi, vừa rồi tôi có mắt không thấy Thái Sơn, đã xúc phạm ngài, xin ngài thứ tội.” Lão Kim đã hơn một trăm tuổi, bây giờ cũng chỉ có thể chắp tay xin lỗi Lạc Tú.
Vừa rồi đúng là ông ta đã nói năng lỗ mãng, tuy rằng Lạc Tú còn trẻ, nhưng thực lực của anh đủ để mọi người gọi anh là tiền bối.
Lão Kim lúc này cũng cảm thấy hơi xấu hổ.
"Đúng rồi, cậu Lạc, mạo muội hỏi một câu, cậu và vị thiếu niên tông sư ở Hoa Đông kia có quan hệ gì vậy?”
“Chẳng lẽ hắn là đồ đệ của cậu ư?” Lê Cửu cưỡng ép đổi chủ đề, về phần xin lỗi và cảm tạ Lạc Tú, chuyện này để sau khi trở về rồi nói.
Chẳng trách hôm qua sau khi nói những lời kia, người ta hoàn toàn không thèm để ý, quay đầu rời đi luôn.”