Đường Hạo chăm chú nhìn chằm chằm Lạc Tú, nếu không có quy tắc của hiệp hội dị nhân ngăn cản anh ta tấn công người bình thường, anh ta có thể đã tấn công Lạc Tú.
Một người bình thường, sao dám hết lần này đến lần khác kiêu ngạo ở trước mặt anh ta như vậy chứ?
Thật buồn cười, anh ta không chỉ là dị nhân mà còn được Liên minh Phi Xa chống lưng, ở trường đại học này, mặc dù anh ta không phải là loại người hếch mũi lên trời, nhưng cũng ít người dám xúc phạm anh ta.
“Đường Hạo, anh đừng có làm mất thể diện thế chứ?” Có người chịu không nổi nữa, đứng dậy mắng.
"Sinh viên mới này cho dù biết đánh đấm, nhưng cũng vẫn là người bình thường, anh là dị nhân mà bây giờ lại muốn đi khiêu chiến anh ta, đúng là khinh người quá đáng mà."
"Hừ, khinh người quá đáng thì sao?" Đường Hạo cười lạnh nói.
“Đường Hạo, chúng ta đều là người Hoa Hạ, anh đừng làm cho người nước khác cười nhạo chúng ta chứ?” Một du học sinh Hoa Hạ cũng khuyên nhủ.
Nhưng vẻ mặt nghiêm nghị của Đường Hạo, chặn đường của Lạc Tú, mặc dù những người xung quanh đều mở miệng, nhưng Đường Hạo đã nói rõ rằng anh ta muốn buộc Lạc Tú chấp nhận lời thách đấu của mình.
“Anh bạn kia, anh ta là dị nhân đấy, anh có quyền không chấp nhận khiêu chiến của anh ta, chỉ cần anh không chấp nhận, anh ta cũng không dám làm gì anh trong trường học đâu!” Có người lớn tiếng quát.
"Anh không nhận cũng không sao, dù sao tôi có rất nhiều cơ hội đến quấy rầy anh!" Đường Hạo nhìn về phía Lạc Tú, phát hiện Lạc Tú cũng đứng ở nơi đó nhìn mình mà không nói lời nào, cho rằng Lạc Tú đã bị anh ta dọa sợ.
"Hừ, đúng là đồ nhát gan, không thú vị gì cả." Đường Hạo cười lạnh một tiếng, nếu Lạc Tú không dám tiếp nhận khiêu chiến, anh ta thật sự không tiện công kích Lạc Tú, cho nên anh ta dự định rời đi.
Anh ta nói, anh ta sẽ không buông tha cho Lạc Tú!
Nhưng vào lúc anh ta vừa quay người chuẩn bị rời đi, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng Đường Hạo.
"Tôi cho cậu đi sao?"
Ngay khi lời nói của Lạc Tú phát ra, tất cả mọi người đều sững sờ trong giây lát, Đường Hạo cho hai tay vào túi quần, chậm rãi quay đầu lại, trong mắt hiện lên sự giễu cợt và sát khí ngày càng nồng đậm.
“Anh ta điên rồi sao?” Có người khó hiểu hỏi.
Đường Hạo đã sẵn sàng rời đi, tại sao anh lại gọi anh ta lại chứ?
Dư Mộng Đình cũng rất kinh ngạc, tính tình và tính cách của Lạc Tú thật sự khiến người ta không nói nên lời.
Đây không phải là tự tìm phiền phức sao?
"Thế nào? Anh có chấp nhận lời thách đấu của tôi không?" Nụ cười khẩy trên mặt Đường Hạo càng rõ hơn.
"Chấp nhận lời thách đấu của cậu?" Lạc Tú lắc đầu, trong mắt Lạc Tú ngay cả người tu pháp của núi Thanh Thành cũng không đủ tư cách, vậy Đường Hạo thì có tư cách gì chứ?
"Nể tình đều là người Hoa Hạ, tôi cho cậu một cơ hội xin lỗi!" Lạc Tú nhàn nhạt nói.
"Uầy uầy…" Lập tức có một trận náo động vang lên.
"Người này đang nói cái gì thế?"
"Yêu cầu Đường Hạo xin lỗi anh ta ư?". Tìm đọc 𝙩hêm 𝙩ại + T 𝗥 𝙪 𝗠 T 𝗥 𝗨 𝒀 e 𝘕.v𝐧 +
"Anh ta không biết Đường Hạo là dị nhân sao? Anh ta không biết sau lưng Đường Hạo có Liên minh Phi Xa sao?" Rất nhiều người lại lần nữa ngẩn ra.
Người ta không bắt anh xin lỗi là tốt rồi, anh lại muốn người ta xin lỗi anh ư?
"Ha ha ha, bảo tôi xin lỗi anh sao?" Đường Hạo đột nhiên lộ ra vẻ độc đoán, giống như nghe được câu chuyện cười hài hước nhất trên đời.
"Anh có biết anh đang nói gì không?" Sắc mặt Đường Hạo đột nhiên trở nên lạnh lùng.
"Anh là cái thá gì?"
"Một người bình thường lại muốn một dị nhân như tôi xin lỗi anh?"
"Một người bình thường đến từ huyện lỵ, không có quyền lực, không có tiền tài và không có quan hệ, muốn một cậu chủ của nhà họ Đường như tôi xin lỗi anh ư?"
"Tôi chỉ cần nói một câu, rất nhiều người sẽ tới giết anh đấy, anh tin không?" Đường Hạo cười lạnh nói.
Những lời của Đường Hạo ngay lập tức khiến mọi người xung quanh im lặng.
Dư Mộng Đình nhìn cảnh này, lắc đầu thở dài.
"Lạc Tú ơi Lạc Tú, sao anh không tự hiểu chênh lệch của mình và Đường Hạo chứ?"
"Anh thực sự nghĩ rằng thế giới này công bằng sao?"
"Anh thực sự nghĩ rằng thế giới này có thể nói lý sao?"
"Quá ngây thơ, và quá trẻ con rồi."
"Đừng nói Đường Hạo lợi dụng quan hệ, cho dù là bây giờ, một mình anh ta cũng có thể giẫm chết anh, khiến anh không có sức phản kháng đấy." Dư Mộng Đình mở miệng nói.
"Nghe thấy không?" Đường Hạo tiếp tục nói một cách vênh váo.
"Trước mặt dị nhân chúng tôi, chút công phu của anh chỉ là trò đùa thôi!"
“Thế mà anh lại muốn tôi xin lỗi anh.” Đường Hạo giễu cợt nhìn Lạc Tú.
"Anh nghĩ anh là cái thá gì?"
Ngay khi những lời này phát ra, Lạc Tú đã tung chưởng ra.
Đường Hạo không hổ là dị nhân, phản ứng của anh ta cực kỳ nhanh, nhìn thấy Lạc Tú ra tay trước, không khỏi lộ ra một nụ cười kinh ngạc và vui mừng.
Hôm nay chỉ cần Lạc Tú ra tay trước, cho dù giết chết anh, anh ta cũng sẽ không có chuyện gì.
Hơn nữa thân là dị nhân, thể lực hay là sức chống đỡ của anh ta từ lâu đã khác người thường, cho dù là Lạc Tú có thể xuất ra rất nhiều công phu như vậy, nhưng cũng không khiến anh ta sợ hãi.
Vì vậy, Đường Hạo giơ tay lên để chặn cái tát của Lạc Tú.
Anh ta quyết định dạy cho Lạc Tú một bài học sâu sắc.
"Bùm!"
Cánh tay giơ lên của Đường Hạo va vào tay của Lạc Tú.
Hiện tại Đường Hạo có thể nhấc một chiếc xe tải nhỏ bằng một tay mà không gặp vấn đề gì.
Chỉ là một người bình thường, cho dù luyện ra nội kình thì sao chứ?
Nhưng khi nhận được một cái tát của Lạc Tú, vẻ mặt của Đường Hạo đột nhiên thay đổi, một cỗ sức mạnh như dời núi lấp biển nghiền áp anh ta!
"Bùm…"
Đường Hạo trực tiếp bị đập xuống đất, thậm chí nền nhà cũng bị nứt ra.
Nhìn xung quanh một lần nữa, toàn thân Đường Hạo lúc này bê bết máu, khuôn mặt đã bị biến dạng, sống mũi và cằm chắc hẳn đã bị gãy bởi cú tát vừa rồi.
Trên răng có dính chút máu bay khắp nơi, cả người co quắp trên mặt đất.
“Cậu là cái thá gì?” Lạc Tú bình tĩnh hỏi.
"Chỉ là rác rưởi mà thôi!"
Lạc Tú bước tới và giẫm lên ngực của Đường Hạo, Đường Hạo hét lên như một con lợn bị cắt tiết.
“Không phải cậu là dị nhân sao?” Lạc Tú lạnh lùng nói.
"Bây giờ cậu cho tôi xem dị nhân là gì đi?"
“Không phải cậu muốn chỉnh đốn tôi sao?” Lạc Tú tăng lực lên bàn chân, Đường Hạo bị giẫm lên, khóe miệng không ngừng chảy máu.
Đường Hạo cố chấp nhìn chằm chằm Lạc Tú, anh ta thực sự không thể hiểu tại sao điều này lại xảy ra?
Dù sao anh ta cũng là dị nhân cấp một.
Nhưng tại sao ở trước mặt Lạc Tú, anh ta lại không thể đánh trả?
Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn Lạc Tú với ánh mắt như chết lặng.
Sinh viên mới này quá bá đạo và quá kỳ lạ.
Cho dù đó là cao thủ taekwondo, nhà vô địch thế giới hay thậm chí là dị nhân, mọi thứ đều được giải quyết bằng một cái tát!
Rốt cuộc lai lịch của sinh viên mới này là gì chứ?
Dư Mộng Đình nhìn Lạc Tú và cảm thấy Lạc Tú có điều gì đó không ổn.
"Đừng quá coi trọng bản thân, trong mắt tôi, cậu còn chẳng bằng hạt bụi. Hôm nay, nể tình cậu là người Hoa Hạ, nên tôi sẽ cho cậu một cơ hội, nếu còn lần sau, không ai có thể cứu được cậu đâu!" Lạc Tú đạp lên mặt Đường Hạo rồi bỏ đi.
Một đám đông sửng sốt há to mồm bị bỏ lại phía sau.
Đôi mắt của Đường Hạo ngày càng trở nên nham hiểm.
“Mộng Đình, bấm số cho anh.” Đường Hạo khó khăn nói.
Đường Hạo gọi cho bên liên minh Phi Xa trước.
Sau đó, anh ta gọi cho người nhà ở Hoa Hạ.
"Alo, ông nội, ông đến Triều Tiên một chuyến đi, cháu trai của ông đã bị đánh." Dư Mộng Đình thở dài một tiếng, nhìn về hướng Lạc Tú rời đi. Bây giờ, mọi thứ đã trở nên náo loạn rồi!