Tiên Y

Chương 194: Mục Đích Của Trần Gia





Trần Nhàn vẻ mặt tươi cười đi vào phòng hội nghị, ngồi xuống ngay trước mặt Trương Văn Trọng, dáng vẻ như một người bạn cũ, không có chút thấp thỏm của người đên ứng tuyển, thật giống như đang nói chuyện với một người bạn học: "Không sai, là tôi.

Thực sự không ngờ, Trương đồng học chính là phó viện trưởng giáo nội y viện của đại học Ung Thành.

Trước đó ở trong buổi họp mặt bạn học cũ, anh còn giấu diếm thân phận địa vị của mình, nói mình chỉ là một người giáo y bình thường.

Thế nào, anh sợ những người bạn học cũ như chúng tôi đòi anh đãi ăn cơm hay sợ chúng tôi dựa vào quan hệ với anh, xin vào trong phòng y tế?"
“Trần đồng học, cô đã trách oan tôi rồi." Trương Văn Trọng ngẩng đầu lên, gương mặt mỉm cười nhìn Trần Nhàn đang ngồi trước mặt, nói: "Lúc tham gia buổi họp mặt bạn cũ, đích xác tôi chỉ là một giáo y bình thường.

Chuyện trở thành phó viện trưởng cũng chỉ là chuyện mới vài ngày trước.

Ai, tôi thật ra vẫn nhớ, hôm tham gia buổi họp mặt, cô đã có công việc khác ở huyện Ẩn Ngạc phải không? Thế nào đột nhiên lại bỏ chạy tới Ung Thành, nhận lời mời tuyển dụng làm giáo y của phòng y tế chúng tôi vậy?"
Trước khi Trần Nhàn đi vào, Trương Văn Trọng đã đem sơ yếu lý lịch cùng toàn bộ hồ sơ của nàng nhìn qua một lần.

Đến tận đây hắn mới biết, Trần Nhàn tốt nghiệp đại học y khoa tại kinh thành, lại còn có giấy chứng nhận bác sĩ chính thức.

Vô luận từ tiêu chuẩn bằng cấp hay cấp bậc tốt nghiệp mà nói, Trần Nhàn còn mạnh hơn một người chỉ tốt nghiệp từ một chuyên khoa viện tam lưu, đến nay còn chưa có giấy chứng nhận bác sĩ chính thức giống như hắn rất nhiều.

Nhưng Trương Văn Trọng đối với chuyện chứng nhận bằng cấp cũng không quá coi trọng, hắn chỉ coi trọng kỹ thuật chữa bệnh lâm sàng.

Tuy rằng, các phương diện điều kiện của Trần Nhàn không tệ, lại còn là bạn học cũ của hắn, thế nhưng điều này cũng không đại biểu cho việc hắn sẽ lập tức ký hợp đồng với Trần Nhàn.
Trần Nhàn mỉm cười đáp: “Phải, Trước đây tôi làm việc tại bệnh viện huyện Ẩn Ngạc.


Nhưng cha mẹ tôi đã sớm dời qua Ung Thành cư ngụ, mà bọn họ lại lo lắng bỏ lại một mình tôi ở huyện Ẩn Ngạc, cho nên bảo tôi từ chức tại bệnh viện, chạy qua Ung Thành.

Không, mấy hôm trước tôi vừa mới đến Ung Thành, chợt nghe nói hôm qua có một hội thông báo tuyển dụng của cục vệ sinh tổ chức, vì vậy tôi mới đến tham gia."
"Nguyên lai là như vậy." Trương Văn Trọng hơi gật đầu, lại hỏi: “Với điều kiện của cô, muốn ở trong Ung Thành tìm một bệnh viện tốt để làm việc, hẳn cũng không phải là việc khó gì chứ? Vì sao lại tuyển chọn đến phòng y tế nho nhỏ của chúng tôi?"
Trên mặt Trần Nhàn hiện lên dáng tươi cười nhàn nhạt khiến cho kẻ khác nghiền ngẫm, dùng một loại giọng nói ẩn ý đáp: "Nếu như tôi nói, bởi vì nơi đây có anh, cho nên tôi mới cố ý đến ứng tuyển, anh có tin tưởng không?"
“Ách?" Trương Văn Trọng hơi sửng sốt.
“Hả hả, lừa gạt anh thôi, anh cũng không cần khẩn trương như thế chứ.

Nhìn xem trên trán anh đã chảy mồ hôi luôn." Trần Nhàn che miệng nở nụ cười, nói: "Kỳ thực trước đó tôi có nghe nói qua bên trong phòng y tế tại đại học Ung Thành có kế hoạch xây dựng lớn thêm.

Tôi vẫn còn trẻ, so sánh với việc chọn lựa một bệnh viện tốt hơn, lại bắt đầu làm một bác sĩ mới, đi từng bước đến tìm hiểu kinh nghiệm, tôi càng thích đến một phòng y tế tuy rằng hiện tại còn chưa được tốt lắm, nhưng lại có được không gian phát triển rộng lớn.

Con người của tôi rất có dã tâm, nói không chừng vài năm sau, dù tôi không ngồi được vị trí của anh, cũng có thể tranh thủ được một danh hiệu chức vụ của một chủ nhiệm phải không?"
Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói: "Nguyên lai là như vậy, dã tâm của cô thực sự là không nhỏ."
Trần Nhàn hồi đáp: “Người sống trên thế giới này, nếu như không có dã tâm chẳng phải sẽ biến rất bình thường? Tôi không phải là một người chịu làm người bình thường."
Trương Văn Trọng đạm mạc cười, không tiếp tục dây dưa về vấn đề này với Trần Nhàn, mà hỏi nàng một ít vấn đề gặp được trong việc chữa bệnh lâm sàng.

Mà biểu hiện của Trần Nhàn cũng khác hẳn ba người kia, tuy rằng nàng mới đi làm không bao lâu, nhưng kinh nghiệm lâm sàng cũng khá phong phú.

Trương Văn Trọng hỏi ra mấy vấn đề, không có vấn đề nào có thể làm khó được nàng, trái lại còn đáp thật trôi chảy.
Sau một phen phỏng vấn, Trương Văn Trọng thỏa mãn gật đầu, mỉm cười nói: “Không nghĩ tới, Trần đông học cũng xuất sắc như vậy, chừng nào cô có thể đến đi làm?"

“Tùy lúc đều có thể.” Trần Nhàn cười đáp.
"Đã như vậy, ngày mai cô bắt đầu đến làm đi." Trương Văn Trọng lấy trong túi văn kiện bên cạnh, lấy ra một phần hợp đồng đã sớm chuẩn bị xong, giao cho Trần Nhàn, nói: "Cô xem phần hợp đồng này, nếu như không có vấn đề gì, hiện tại chúng ta có thể ký vào."
Trần Nhàn cầm hợp đồng cũng không xem trực tiếp lật đến trang cuối cùng ký tên của mình.

Khi trả lại hợp đồng cho Trương Văn Trọng nàng vừa cười vừa nói: "Không cần xem, tôi tin tưởng Trương đồng học tuyệt đối sẽ không hãm hại tôi.

Ai nha, sai, sau này tôi nên gọi anh là Trương phó viện trưởng."
Trương Văn Trọng đóng mộc lên phần hợp đồng lại đưa ra một phần lưu cho Trần Nhàn, nói: "Tùy tiện gọi gì cũng được, tôi đối với việc xưng hô cũng không có lưu ý."
“Tôi nên gọi anh là Trương phó viện trưởng, tôi cũng không mong muốn vừa vào phòng y tế, lại để ấn tượng xấu cho thủ trưởng cùng đồng sự." Trần Nhàn nói: "Nếu như ngày hôm nay không còn chuyện gì, tôi xin cáo từ trước.

Sáng sớm mai trước tám giờ rưỡi, tôi sẽ đến làm việc."
“Tốt, thật cao hứng có thể cùng cô cộng sự." Trương Văn Trọng gật đầu nói, gương mặt mỉm cười tiễn Trần Nhàn ra khỏi phòng.
Sau khi Trần Nhàn rời khỏi, Trương Văn Trọng lại bắt đầu tiếp tục phỏng vấn người kê tiếp.
Lúc đi ra phòng y tế, Trần Nhàn lại chuyển một vòng bên trong đại học Ung Thành, cuối cùng mới đi ra cổng trường đại học.

Một chiếc Hyundai Elantra màu bạc đã chờ ở cửa, Trần Nhàn trực tiếp đi tới, mở cửa sau chui vào.
Chiếc xe màu bạc nổ máy, nhanh chóng rời khỏi đại học Ung Thành.
“Chị, thế nào, phòng vấn thành công chứ?" Thanh niên trẻ tuổi ngồi bên cạnh ghế tài xế quay đầu, nhìn nàng nhếch miệng cười, dò hỏi.
Thanh niên trẻ tuổi này chính là em trai của nàng thiên tài Trần Hi của Trần gia.
Vốn khi Trần Hi về tới nhà, muốn bế quan tu luyện, hi vọng mau chóng đột phá địa cấp bình cảnh, mong trở thành thiên cấp cao thủ.


Nhưng lão tổ tông của Trần gia, cũng cho rằng Trần Hi nếu chỉ dựa vào việc bế quan tu luyện sẽ rất khó đột phá địa cấp bình cảnh, cần phải đi qua lịch lãm trong thế tục, mới có cơ hội trở thành thiên cấp cao thủ.

Cho nên nhiệm vụ lần này, lão tổ tông cũng đem Trần Hi phái đi theo, bảo hắn phải nghe theo sụ điều khiển của Trần Nhàn.
Lần này Trần Nhàn và Trân Hi đến Ung Thành, chính là vì muốn từ trong miệng của Trương Văn Trọng hỏi ra bí mật bảo tàng Phong sơn.
"Chị của em ra ngụa, có thể không thành công sao?" Trần Nhàn lấy ra một gói thuốc lá, bỏ một điếu vào miệng chậm lửa rít một hơi, nói: "Bắt đầu ngày mai, chị sẽ đến làm việc trong phòng y tế, đến lúc đó, chị sẽ tận khả năng tranh thủ sự tín nhiệm của hắn, sau đó hỏi thăm bí mật bảo tàng.

Còn em? Thủ tục chuyển trường làm tốt rồi chứ?"
“Làm tốt." Trân Hi gật đầu nói: "Chỉ chờ học kỳ mới khai giảng, em sẽ là sinh viên của đại học Ung Thành."
Trần Nhàn phun ra một ngụm khói, híp mắt lại nói: "Theo chị được biết, Trương Văn Trọng có một thực tập sinh tên Tô Hiểu Hồng, tình thầy trò của hai người không tệ.

Đợi đến lúc khai giảng em nghĩ biện pháp tiếp xúc Tô Hiểu Hồng, nhìn xem cô ấy có biết gì hay không."
"Được." Trần Hi gật đầu đáp.
Nam tử trung niên đang lái xe, đột nhiên mở miệng trầm giọng nói: "Cần phiền phức như thế sao? Làm cách của hai người, tốn hao rất nhiều thời gian, phải bao lâu mới có thể hỏi ra được bí mật bảo tàng của Phong sơn? Theo ý tôi, còn không bằng chọn dùng thủ đoạn cường ngạnh, trực tiếp bắt hắn về hỏi thì hơn."
Trong ánh mắt Trần Nhàn chợt hiện lên một tia châm chọc, nhưng ánh mắt chợt lóe rồi mất, vô luận là Trần Hi hay nam tử trung niên đều cũng không nhận thấy được.

Trong lúc nàng hút thuốc, nói: "Mặc thúc, lẽ nào chú đã quên sao, Trương Văn Trọng là một thiên cấp cao thủ.

Chỉ bằng thực lực mấy người chúng ta, muốn bắt hắn về ép hỏi, sẽ phi thường trắc trở.

Hơn nữa, hắn còn trẻ tuổi như vậy đã có thể tu luyện đạt được cảnh giới thiên cấp cao thủ, điều này nói rõ sau lưng hắn còn cất giấu một đại môn phái thực lực hùng hậu.

Chọc giận một thiên cấp cao thủ, đối với Trần gia chúng ta mà nói, cũng không phải chuyện lớn gì.

Nhưng nếu chọc giận đại môn phái giấu sau lưng hắn, thì đã là chuyện không có gì đáng vui mừng rồi."
Người được Trần Nhàn gọi là Mặc thúc, là một đệ tử dòng thứ của Trần gia, họ Trần tên Mặc.


Chính là nhân vật đồng lứa với cha của Trần Nhàn và Trần Hi.

Nhưng hắn dù chỉ là dòng thứ, không phải đích truyền, lại có tu vi địa cấp trung kỳ, nhưng địa vị ở Trần gia vẫn không được tốt lắm.

Bằng không lần này lão tổ tông của Trần gia cũng sẽ không phái hắn đến Ung Thành, làm trợ thủ cho một nha đầu vãn bối như Trần Nhàn.
"Trương Văn Trọng có tuổi tác cũng không sai biệt với cháu phải không? Tuổi tác còn trẻ như hắn, tại cổ đại có thể trở thành thiên cấp cao thủ thì không nói, thế nhưng tại hiện đại, một thiên cấp cao thủ còn trẻ đến như thế, cũng chưa từng nhìn thấy.

Chú nói cháu Trần Nhàn, cháu có nhìn lầm hay không?” Trần Mặc đối với lời vừa rồi của Trần Nhàn, hơi có chút chẳng đáng.

Bởi vì tư chất tu luyện của Trần Nhàn, thật sự là hơi kém.

Tuy rằng hắn cũng biết, ánh mắt nhìn người của Trần Nhàn rất chuẩn, thế nhưng hắn vẫn hoài nghi, cho rằng với bản lĩnh như vậy của Trần Nhàn, căn bản chỉ là nói khoác mà có.
Trần Mặc vừa nói xong một con dao lạnh ngắt liền gác lên ngay cổ hắn.

Cũng may Trần Mặc cũng rất bình tĩnh, bằng không hắn đang lái xe, tất nhiên nếu hoảng hốt sẽ xảy ra tai nạn ngay trên đường.
“Trần Hi, cháu làm vậy là có ý gì?” Trần Mặc dùng khóe mắt nhìn Trần Hi đang cầm dao gí vào cổ mình, trầm giọng dò hỏi.
Trần Hi sát khí mười phần nói: “Mặc thúc, tuy rằng chú là trưởng bối của tôi, nhưng nếu như chú dám dùng loại giọng nói nghi vấn như vậy với chị tôi, tôi nhất định không chút do dự chém đầu của chú xuống."
“Trần Hi, buông dao xuống, dù sao Mặc thúc cũng là trưởng bối, không được vô lễ như thế đối với hắn." Trần Nhàn quát Trần Hi một câu, sau đó gương mặt lạnh lùng nói: “Mặc thúc, nếu như chú không tin ánh mắt của tôi, có thể tự mình đi thử xem thực lực của Trương Văn Trọng.

Điều kiện là, chú đã chán sống."
Nói xong câu này, nàng mở cửa sổ xe, ném điếu thuốc còn chưa hút xong ra ngoài cửa sổ.

Sau đó nhắm hai mắt lại, không nói thêm một lời.


— QUẢNG CÁO —