Tiên Y

Chương 196: Dụ Địch





Trương Văn Trọng cân nhắc một hồi, cảm thấy trong chuyện này tất còn nhiều điều nghi vấn.

Phải hành động như thế nào mới tốt đây.

Kẻ chạy đến cục cảnh sát châm Đãng Thần Hương rốt cuộc có mục đích gì?
Phản ứng đầu tiên của Trương Văn Trọng là muốn truy tìm ra kẻ châm Đãng Thần Hương.

Bất quá rất nhanh hắn liền bỏ qua suy nghĩ này.

Bởi Trương Văn Trọng biết, kẻ dám chạy đến cục cảnh sát nháo sự khẳng định là đã có chuẩn bị.

Hơn nữa còn suy tính đường lui khi thất bại rồi.

Cho nên, coi như mình chạy ra ngoài truy tung muốn bắt được kẻ này cũng không phải chuyện dễ dàng.
Thậm chí, chuyện tình làm nháo lên sẽ đánh rắn động cỏ, càng làm cho đối phương cảnh giác hơn.
Trải qua một phen suy nghĩ ngắn ngủi.

Trương Văn Trọng quyết định giả vờ trúng độc Đãng Thần Hương để dụ kẻ đứng sau tấm màn kia bước ra.
Việc này không thể chậm trễ, Trương Văn Trọng mau chóng làm bộ như nội kình trong cơ thể tán loạn, cả người thoát lực giống như bị tẩu hỏa nhập ma, nằm úp sấp ở trên mặt ghế sa-lon.
Không chỉ như thế Trương Văn Trọng còn thúc giục chân nguyên làm cho khí huyết trong nội thể quay cuồng nghịch đảo.

Sau khi trải qua một phen cải trang tinh diệu, coi như đối phương có nhãn lực của Thiên Cấp cao thủ, cũng khó phân biệt được đâu là thật giả.

Bởi vì khí huyết trong cơ thể Trương Văn Trọng đúng thật là đang rối loạn mê tơi.
Lúc này, Trương Văn Trọng giống như một lão nhân, kiên nhẫn chờ đợi cá lớn mắc câu.
Ước chừng qua khoảng nữa tiếng đồng hô sau, thẳng cho đến khi mùi Đãng Thần Hương ở trong căn phòng tiêu tán hết.


Thì bên ngoài ban công liền xuất hiện ba người cảnh sát, hai nam một nữ.

Tiếp đó quét mắt nhìn Trương Văn Trọng đang nằm xụi lơ ở trên ghế sa-lon.

Bọn chúng hài lòng gật đầu, lúc này mới nhẹ nhàng bước vào trong phòng.

Hơn nữa còn đóng chặt cửa lại, sợ có người đi qua nhìn thấy tình cảnh không thích hợp ở trong văn phòng.
Thủy chung biểu hiện của ba người đều vô cùng cẩn trọng.

Bởi vậy có thể thấy được quyết định giả trang dụ địch của Trương Văn Trọng có bao nhiêu chính xác.

Nếu vừa rồi hắn tùy tiện đuổi theo, tám chín phần là ba người này sẽ nhanh chóng rời khỏi cục cảnh sát Ung Thành, để cho Trương Văn Trọng khó lòng truy tìm được tung tích của bọn chúng.
Hai nam một nữ lập tức bước tới vây quanh người Trương Văn Trọng.

Cho đến giờ phút này, bọn chúng vẫn duy trì cảnh giác cao độ, toàn thân trở nên cứng ngắc, tùy thời có thể phát động thế công sắc bén.
Ngay khi ba người này bước vào trong văn phòng, Trương Văn Trọng liền nhìn thấu tu vi nông sâu của bọn họ.

Hai người nam tử đều có tu vi Địa Cấp hậu kỳ, còn nữ tử trẻ tuổi kia là Địa Cấp trung kỳ.
Nếu giữa bọn họ phối hợp nhịp nhàng, cũng rèn luyện qua trận pháp ẩu đả.

Cho dù muốn chống lại một Thiên Cấp cao thủ cũng sẽ không bị rơi vào thế hạ phong thậm chí còn có cơ hội giết chết được đối phương.

Người nam tử dung mạo anh tuấn đứng ở phía bên trái, cao thấp đánh giá Trương Văn Trọng một phen xong, thì không khỏi buông lỏng tâm tình, cười lạnh nói: "Tiểu tử này đang bị rối loạn khí huyết, toàn thân mệt mỏi.

Đãng Thần Hương quả nhiên công hiệu, không phí phạm số tiền chúng ta bỏ ra mua nó."
Nữ tử ở phía bên phái, thì cười lạnh châm chọc Trương Văn Trọng: "Họ Trương kia, không phải ngươi rất lợi hại, rất uy mãnh sao? Như thế nào hiện giờ lại nằm bẹp dí ở trong này? Xem ánh mắt ngươi, sợ rằng không cam lòng đi? Ha ha, chúng ta chính là muốn ngươi chết không cam lòng chết không minh bạch."
Cùng nam tử anh tuấn giống nhau, nữ tử cũng không tự chủ được mà buông lỏng cảnh giác.


Bởi vì Trương Văn Trọng ngụy tạo như thật, làm cho cả đám người bọn họ không hề sản sinh lòng hoài nghi.
Nam tử khôi ngô đứng ở giữa, bất mãn quét mắt lườm hai người đồng bạn, hừ lạnh: “Còn nói những lời vô nghĩa với người chết làm gì? Để tao cắt đầu của hắn, sau đó chúng ta nhanh chóng ra khỏi đây."
Nói xong, tay phải của hắn giương lên, từ trong ống quần rút ra một thanh chủy thủ có răng cưa sắc bén.

Nhanh như chớp chém về phía cổ họng của Trương Văn Trọng.
Ngay khi gã nam tử khôi ngô vung chủy thủ lên.

Trương Văn Trọng nằm ở trên ghế Sa-lon bỗng nhiên xoay người lại, há miệng phun ra một đạo ngân quang bắn trúng huyệt Nội Quan trên tay phải của hắn.
Một loại cảm giác đau đớn ê ẩm nhất thời bành trướng, lan tràn từ huyệt Nội Quan đi khắp cánh tay, làm cho cánh tay hắn vô lực buông thòng xuống.

Đồng thời thanh chủy thủ có răng cưa sắc bén, cũng rơi “leng keng" xuống dưới sàn nhà.
“Chuyện gì thế?”
"Người này không trúng độc sao?"
"Mẹ kiếp, chúng ta bị hắn gạt rồi!"
Biến cố xảy ra bất thình lình, làm cho ba người giật mình hoảng sợ.

Đồng thời bọn chúng cũng nghĩ, cần phải nhanh chóng hợp lực đánh một trận tử chiến với Trương Văn Trọng.

Chỉ cần khử được Trương Văn Trọng vô luận phải trả bao nhiêu đại giới, cũng là đáng giá.
Nhưng thế công của Trương Văn Trọng liên miên bất tuyệt.

Hắn căn bản không cho ba người cơ hội kịp phản ứng.

Ngay khi há miệng phun ngân châm phế bỏ đi cánh tay của gã nam tử khôi ngô.


Đồng thời, Trương Văn Trọng hoành ngang thân chộp lấy thanh chủy thủ, phóng về phía người nam tử anh tuấn.

Chân trái dùng khoái cước lạnh lùng kích trúng nữ tử trẻ tuổi.

Đầu gối phải thì thúc mạnh vào bụng của gã nam tử khôi ngô.
Gần như chỉ dùng một chiêu, Trương Văn Trọng đã đưa ba người này lọt vào trong phạm vi công kích.
Tình huống phát sinh quá nhanh, ba người hoàn toàn không ngờ được, Trương Văn Trọng chẳng những không bị độc trúng Đãng Thần Hương.

Ngược lại còn thừa dịp bọn hắn buông lỏng cảnh giác, dùng tư thế lôi đình tập kích ba người bọn hắn.
Trong một sát na này, ba người căn bản không kịp né tránh hoặc ngăn cản, đều đồng loạt trúng chiêu.
Khi quyền cước chạm đến thân thể ba người bọn họ.

Trương Văn Trọng cũng phóng xuất ra ba đạo chân nguyên, phân biệt tiềm nhập vào trong nội thể của ba người.
Lúc trước, Trương Văn Trọng dùng chân nguyên bao bọc độc khí của Đãng Thần Hương đây chính là ba đạo chân nguyên đó.
Độc khí của Đãng Thần Hương xâm nhập vào trong nội thể ba người, nháy mắt liền theo vòng tuần hoàn máu, di chuyển qua tim.

Rồi chạy quanh khắp châu thân bọn họ.
Nhất thời ba người cảm giác được khí huyết trong cơ thể đang trở nên rối loạn.

Lực lượng toàn thân giống như thủy triều, bất tri giác rút cạn sạch sẽ.
Ba người thoát lực, nằm gục xuống dưới sàn nhà.

“Đây là bệnh trạng khi trúng độc Đãng Thần Hương."
"Đáng giận, hắn không sợ độc khí của Đãng Thần Hương thế nhưng lại đem nó truyền vào người chúng ta."
"Rốt cuộc thì hắn làm bằng cách nào ah?"
Ba người thần tình kinh hãi nhìn Trương Văn Trọng như thế nào cũng không tin một màn trước mắt này lại là sự thật.
Thậm chí bọn hắn hoài nghi, đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Nhưng cái loại cảm giác thoát lực này vô cùng chân thật, làm cho bọn họ không tin cũng phải tin vào tình huống trước mắt.
"Các ngươi là ai, vì sao muốn giết ta?" Trương Văn Trọng nhặt lại thanh chủy thủ ở dưới sàn nhà lên, cầm trong tay mân mê.

Theo sau đưa mắt nhìn ba người chất vấn.

Tuy rằng thanh chủy thủ trong tay Trương Văn Trọng làm cho bọn chúng cảm thấy kinh hãi.

Nhưng trước khi đến đây, bọn hắn sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Cho nên, nghe Trương Văn Trọng chất vấn, bọn hắn không hẹn mà cùng hừ lạnh một tiếng cắn chặt răng không chịu đáp lời.
Trương Văn Trọng cười nhạt: "Không chịu nói ư? Không sao, ta có rất nhiều biện pháp khiến cho các ngươi phải mở miệng."
Hắn sớm đã biết ba người này sẽ phản ứng như thế, cho nên cũng âm thầm vận khởi Chúc Do Thuật.

Chỉ cần dùng Chúc Do Thuật thôi miên bọn họ, vậy muốn tin tức gì đều có thể dò xét được.
Nhưng ngay lúc Trương Văn Trọng định thi triển Chúc Do Thuật thôi miên ba người, thì cánh cửa văn phòng bị đẩy ra.
"Ủa, trong này xảy ra chuyện gì thế?" Hai người nam tử trung niên mặc đồng phục cảnh sát, nghiêng đầu vào hỏi.

Đợi khi bọn họ trông rô ràng tình huống ở bên trong văn phòng thì không khỏi chân động.
Trương văn Trọng xoay người nhìn lại, đánh giá hai cảnh sát xuất hiện ngoài cửa văn phòng.
Một người trong đó, chính là Lại Kinh, phó cục trưởng thường vụ của cục cảnh sát Ung Thành.

Còn người kia, Trương Văn Trọng cũng đã từng gặp qua, bất quá nếu so sánh cấp bậc với Lại Kinh thì cao hơn.

Nói vậy, người này hẳn là Tổ cục trưởng mới được thuyên chuyển tới đi.
Khiến Trương Văn Trọng kinh ngạc chính là Tổ cục trưởng cũng là một người luyện công phu, hơn nữa trình độ không phải thấp.

Đang ở trong giai đoạn Địa Cấp đỉnh phong, nhưng không biết cả đời hắn, có bước chân vào nỗi cảnh giới Thiên Cấp hay không.
Vừa giật mình kinh ngạc, Tổ cục trưởng cũng giơ tay chỉ vào Trương Văn Trọng quát lớn: "Anh là ai? Lại dám chạy tới văn phòng làm việc của tôi, tập kích cảnh sát! Mau buông vũ khí ra, hai tay ôm đầu ngồi xổm người xuống!"
“Ủa, bác sĩ Trương tại sao lại là anh? Đây...đây là chuyện gì? Chẳng lẽ có cái gì hiểu lầm nhau sao?" Lại Kinh vẻ mặt ngạc nhiên nói.
Bất quá sau khi hắn quét mắt nhìn ba người mặc cảnh phục đang nằm trên sàn nhà, thần tình cũng lập tức chìm xuống lớn tiếng quát: “Ba người các ngươi không phải là cảnh sát Ung Thành, rốt cuộc các ngươi là ai?"
Trong cục cảnh sát Ung Thành, Lại Kinh nhận thức được rất nhiều nhân viên cấp dưới.

Mà giờ khắc này, ba người bị Trương Văn Trọng khống chế, lại làm cho hắn cảm thấy thập phần lạ mắt.

Tại hắn xem ra, tám chín phần ba người này không phải là cảnh sát biên chế tại Ung Thành, thậm chí bọn họ có đúng là cảnh sát hay không cũng rất đáng hoài nghi.


— QUẢNG CÁO —