Tiên Y

Chương 218: Kim Quang Nộ Mục





Nghe phân phó của Bàng Khoan, hai gã đệ tử lập tức đi lấy một thùng nước giếng lạnh ngắt hất thẳng vào trên người Trương Văn Trọng.

Lúc này, hiệu quả hương gây mê cũng đã gần hết tác dụng, cho nên dưới cái lạnh thấu xương của thùng nước giếng này, lập tức khiến cho Trương Văn Trọng đang trong trạng thái hôn mê dần dần tỉnh dậy.

Truyện Tiên Y
Trương Văn Trọng tỉnh lại, liền cảm thấy huyệt Khí Hải cùng cổ tay, mắt cá chân truyền đến từng cơn đau nhức.

Hắn lập tức minh bạch huyệt Khí Hải cùng với gân tay gân chân của mình đã bị người phá nát.

Bất quá hắn cũng không có kinh hoảng, thay vào đó là tập trung toàn lực vận chuyển Y Giám Tâm Kinh luyện hóa Đại đạo Như ý đan, muốn mượn thần kỳ uy lực của Y Giám Tâm Kinh cùng với dược hiệu kinh người của Đại đạo Như ý đan dùng tốc độ người thường khó có thể tưởng tượng được, nhanh chóng chữa trị huyệt Khí Hải bị phá nát và nối lại gân tay gân chân đã bị đứt.
Đồng thời trong lúc toàn lực vận chuyển Y Giám Tâm Kinh, Trương Văn Trọng cũng không quên dùng ánh mắt sắc bén cùng thần thức quan sát mọi sự vật chung quanh.

Hắn biết mình đang ở một địa phương xa lạ, xung quanh ngoại trừ mười hai người đang đứng trong sân tại đây, hắn còn nhạy cảm phát hiện ở trong các căn phòng bốn phía, đều có những ánh mắt lặng lẽ quan sát nhất cử nhất động của hắn.

Tổng kết lại, tại trong trạch viện trông có vẻ xưa cũ này, có ít nhất là hai mươi lăm cá nhân đang chú ý theo dõi hắn.

Hơn nữa, thực lực của hai mươi lăm cá nhân này cũng không hề kém cõi.
Ngoại trừ cái tên trung niên gầy lùn đang ngồi trên cái ghế phía trước kia là Thiên cấp cao thủ, hai mươi bốn cá nhân còn lại trong đám người kia, vẫn còn có ba người cũng là Thiên cấp cao thủ.

Bất quá bọn hắn đều không có xuất hiện trong sân, mà là giấu mình trong một căn phòng nhỏ trong dãy nhà gạch đỏ ngói xanh kia, đang nhìn xuyên qua khung cửa sổ quan sát Trương Văn Trọng.

Còn lại hai mươi mốt người còn lại, thì tu vi lộ ra bên ngoài đều là Địa cấp trung kỳ.

Trong đó, còn có sáu người tu vi đã đạt đến Địa cấp đỉnh phong, cách Thiên cấp cảnh giới chỉ còn là một bước ngắn, chỉ là một bước ngắn này, cũng là không dễ dàng vượt qua.
Trong lúc Trương Văn Trọng dùng thần thức quan sát bốn phía, hai gã đệ tử Bàng gia khi nãy hất nước lạnh vào người Trương Văn Trọng, đã lục tung mọi thứ có trên người Trương Văn Trọng lên.

Túi tiền, điện thoại, cùng một số vật linh tinh khác đều không phải là những thứ họ muốn tìm thấy, nên bị ném lung tung tùy ý trên mặt đất.
“Gia chủ ! Đây là vũ khí tìm thấy trên người của hắn.” Một tên đệ tử mang theo khẩu súng Desert Eagle lấy ra từ trên người Trương Văn Trọng đưa vào trong tay Bàng Khoan.

Còn thanh đoản kiếm ba thước vì quá mức mềm dẻo, cho nên tên đệ tử này không cho rằng nó là vũ khí, chỉ xem nó như là một sợi dây lưng ngân sắc bình thường không đáng để quan tâm.


Truyện Tiên Y
“Di, đây không phải là khẩu Sa mạc chim ưng (Desert Eagle) sao? Sao lại có hình dạng nhỏ như vậy ?” Bàng Khoan đối với súng ống cũng có nghiên cứu qua, liếc nhìn một cái liền nhận ra loại súng này.

Chỉ là đối với loại súng hình dạng bỏ túi cực nhỏ này, hơi có một chút kinh ngạc cùng khó hiểu.

Sau khi, hắn đem khẩu súng này cầm trong tay suy nghĩ một lúc, lập tức trên miệng nở một nụ cười lạnh, đem quăng khẩu súng đang cầm trên tay ra xa, cười nói: “Gạt người à ? Làm gì có khẩu súng nào lại ngắn và nhẹ như vậy hả? Đây rõ ràng chỉ là một khẩu súng đồ chơi thôi !” (DG: A! Tên này được nè ! Ném xa xa lại gần người anh Trọng chút nhé.

)
Bàng Khoan nhìn sang Trương Văn Trọng vừa mới tỉnh dậy, cười lạnh hắc hắc hai tiếng.

Vẻ mặt nham hiểm, cười nhe ra hàm răng xấu xí, tay chỉ về thi thể Trần Mặc nằm một bên, mặt hướng về phía Trương Văn Trọng nói ra: “Hắc, hắc ! Tên nhãi kia, ta nghe cái tên gia hỏa đã chết kia nói, ngươi biết phương pháp mở ra sơn tàng bảo đồ ở Ngạc Sơn phải không ?”
“Đúng vậy.” Trương Văn Trọng trả lời rất nhanh lẹ, không có nửa điểm do dự muốn giấu diếm.
Trương Văn Trọng sỡ dĩ trả lời nhanh lẹ như vậy, là bởi vì huyệt Khí Hải bị thương tổn cùng với gân tay gân chân bị đứt kia của hắn, cần khoảng chừng mười phút đồng đồ nữa mới có thể hoạt động lại được.

Còn chân nguyên cạn kiệt mà hắn đã tiêu hao, còn cần nữa giờ thời gian nữa, mới có thể triệt để khôi phục.

Chỉ có thể khi thương thế cùng với chân nguyên đã khôi phục lại, hắn mới có đủ vốn liếng để thanh toán hết thảy nợ nần với bốn tên Thiên cấp cao thủ cùng hai mươi mốt tên Địa cấp trung kỳ này.
Cho nên hắn đang cố gắng tranh thủ từng phút từng giây một, tránh không cho bị quấy rầy trong thời gian này !
Trương Văn Trọng mau lẹ trả lời như vậy, lại làm cho Bàng Khoan ngây ngẩn cả người.

Hắn vốn tưởng rằng Trương Văn Trọng sẽ lập tức thề thốt phủ nhận, thậm chí mọi thủ đoạn nghiêm hình tra khảo cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ là hắn như thế nào cũng không nghĩ đến, cái tên Trương Văn Trọng này lại trả lời bộc trực như thế.

Làm cho nhiều thủ đoạn tàn nhẫn hắn dày công chuẩn bị đều không có cơ hội thi triển ra.
Bất quá Trương Văn Trọng trả lời như vậy, đối với Bàng Khoan mà nói cũng không phải là chuyện xấu.

Cho nên hắn rất nhanh liền nở một nụ cười xấu xí, nói ra: “Tốt ! Không nghĩ tới, ngươi lại là một tên thức thời như thế.

Ta thích nhất chính là những kẻ biết thức thời như ngươi.” Nói đến đây, tay hắn lại chỉ vào thi thể Trần Mặc, thanh âm bỗng chuyển sang lạnh lẽo uy hiếp nói: “Mau đem cái phương pháp mở ra bảo tàng Ngạc Sơn nói cho ta biết ! Nếu như ngươi dám cự tuyệt, hoặc là dám nói dối lừa gạt ta, ta sẽ làm cho ngươi chết như hắn, chết không toàn thây.

Đương nhiên, trước khi giết ngươi chết, ta sẽ dùng đủ loại cực hình để tra tấn ngươi, cho ngươi cảm nhận được cái gì là sống không bằng chết, cho ngươi hối hận vì sao đã sinh ra trên cái thế giới này !”
Trương Văn Trọng cũng không tỏ vẻ bị hắn hù dọa mà hoảng sợ, vẫn bình tĩnh trả lời: “Nếu như ta nói cho ngươi biết cái phương pháp mở ra bào tàng đó, thì ta được chổ tốt nào chứ? Ta hiện tại huyệt Khí Hải đã bị phá hủy, gân tay gân chân cũng đã cắt đứt hết, một thân khổ tu mất hết.


Bây giờ đối với ta mà nói, chết chính là một loại giải thoát, mà ngươi cư nhiên lại muốn dùng cái chết để uy hiếp ta…” Nói đến đây, Trương Văn Trọng lắc lắc đầu, bên khóe miệng nở ra một nụ cười lạnh trào phúng chất vấn: “…Ngươi chẳng cảm thấy rất là tức cười sao ?”
“To gan ! Dám cười nhạo gia chủ của ta !” Hai gã Bàng gia đệ tử đứng bên cạnh nghe vậy không khỏi giận tím mặt, đưa tay giơ cao lên, muốn dùng roi da cầm trong tay quất đến người Trương Văn Trọng .
“Dừng tay !” Bàng Khoan liền quát bảo ngưng lại.

Hắn hứng thú nhìn nhìn Trương Văn Trọng rồi nói ra: “Ngươi nói cũng có chút đạo lý.

Nếu như ta cũng rơi vào kết cục giống như ngươi, chắc hẳn cũng sẽ nghĩ đến ý niệm giống như trong đầu ngươi bây giờ.

Bất quá, ngươi bây giờ còn không có cắn lưỡi tự vẫn, đã nói lên ngươi vẫn còn muốn sống.

Ngươi không chịu nói ra, đơn giản chỉ là muốn cùng ta bàn điều kiện thôi.

Nói đi ! Ngươi muốn điều kiện như thế nào thì mới bằng lòng nói ra phương pháp mở ra bảo tàng cho ta biết hả ?” Truyện Tiên Y
Trương Văn Trọng đóng kịch cũng rất là tốt, hắn đầu tiên là chán nản cười cười, sau đó mới nói ra: “Ngươi cũng là một người thông minh, như vậy ta cũng không cùng ngươi nói chuyện vòng vo nữa.

Điều kiện của ta rất đơn giản, chính là một chữ "Tiền" thôi ! Ta hiện tại so với một tên phế nhân hoàn toàn không khác gì nhau.

Cho nên ta muốn một khoản tiền lớn, một số tiền đủ để cho ta tiêu xài hết nửa đời sau này.”
“Không thành vấn đề !” Bàng Khoan không chút do dự đáp ứng nói: “Trên thế giới này, chỉ cần vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết, vậy thì đó không tính là vấn đề ! Ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi chịu nói ra phương pháp mở ra bảo tàng, ta liền đem cho ngươi một khoản tiền lớn, đủ để ngươi tiêu xài trăm năm !” Truyện Tiên Y
Trương Văn Trọng cười lạnh nói: “Ngươi đáp ứng rất là sảng khoái, nhưng là ta dựa vào cái gì mà có thể tin tưởng ngươi ? Ai có thể cam đoan, sau khi ta nói ra phương pháp mở cửa bào tàng Ngạc Sơn, ngươi sẽ không giết ta ?”
Bàng Khoan đã sớm nghĩ tới Trương Văn Trọng sẽ nói như vậy, cho nên hắn đối với vấn đề này đã có dự tính sẳn sàng, cười lạnh trả lời: “Không ai có thể cam đoan.

Nếu như ngươi tin lời ta nói, vậy thì ngươi sẽ có một cơ hội còn sống, thậm chí là sống sung sướng nửa đời sau này.

Còn không, ngươi không tin lời ta nói, như vậy chắc chắn ngươi sẽ bị cực hình tra tấn, cuối cùng rồi cũng chết một cách đau đớn.

Ngươi tự mình lựa chọn đi !”
Đối với Bàng Khoan mà nói, hắn xem con người chính là một dân cờ bạc.

Vô luận là bất cứ ai, bất kể là suy nghĩ về sống chết như thế nào, thì trong lúc chắc chắn phải chết không còn gì để nói, lại có thể thấy được một tia hi vọng sinh tồn, thì người đó nhất định sẽ không chút do dự đánh cược tất cả để có được cơ hội sinh tồn đó.


Cho nên hắn tin tưởng chắc chắn, Trương Văn Trọng tất nhiên sẽ lựa chọn tin tưởng lời hứa hẹn của hắn, thành thành thật thật mà đem phương pháp mở ra sơn tàng bảo đồ mà nói cho hắn biết.
Bàng Khoan vẻ mặt cười lạnh, trào phúng nhìn nhìn Trương Văn Trọng, đồng thời trong lòng thầm nghĩ: “Tên nhãi ranh, ngươi yên tâm đi, sau khi ngươi nói ra phương pháp mở ra bảo tàng, ta nhất định sẽ không giết chết ngươi liền đâu.

Mà sẽ đợi đến lúc ngươi thuận lợi mang ta vào sâu trong bảo tàng trong núi, ta mới chính thức giết chết ngươi a! Nhưng không phủ nhận ngươi là một tên thông minh đáo để, mà ta ghét nhất chính là những tên thông minh như vậy !”
Đáng tiếc chính là, Bàng Khoan không bao giờ biết được, thương thế cùng tu vi Trương Văn Trọng, giờ phút này đều đang khôi phục lại với tốc độ chóng mặt.

Hắn nói ra những lời này, đều chẳng qua là tranh thủ thêm từng chút thời gian thôi.

Nhưng buồn cười thay Bàng Khoan lại cho rằng mình đã lừa gạt được Trương Văn Trọng, mà không biết rằng chính hắn mới là kẻ đáng thương đang bị người khác đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Truyện Tiên Y
Trên mặt Trương Văn Trọng xuất hiện biểu lộ có vẻ do dự, cái vẻ biểu lộ này giống y như thật, làm cho Bàng Khoan không chút nào nghi ngờ đến.

Sau mấy phút đồng hồ do dự, Trương Văn Trọng như lộ ra bộ dáng đã hạ quyết tâm, nghiến răng nghiến lợi nói; “Được rồi, ta cũng không còn con đường nào để chọn, sẽ tin tưởng ngươi một lần vậy ! Chỉ hy vọng, ngươi ngàn vạn lần đừng để ta thất vọng !”
“Ngươi nói đi !” Như biết hết thảy mọi chuyện đều đang nắm chắc trong lòng bàn tay, Bàng Khoan đắc ý cười ha ha lên.

Hắn vẫy tay một cái, một tên đệ tử bên cạnh lập tức lấy ra một máy ghi âm giọng nói, đặt gần bên miệng Trương Văn Trọng, chuẩn bị thu âm lại mọi điều hắn nói ra, để tránh không có gì sai sót sau này.
Trương Văn Trọng hít sâu hai cái, dùng âm thanh nhẹ nhàng nhanh chóng nói ra: “Muốn mở ra sơn tàng bảo đồ ở Ngạc Sơn, thì đầu tiên phải tiến vào bên trong núi, mà như vậy thì phải đi tới trước U Minh Phong…” Hắn từ từ đem cách tiến vào địa cung Ngạc Vương, cùng với lộ tuyến đường đi trong nội cung trên mặt đất, phương pháp tránh né cơ quan bẫy rập, từng cái giảng thuật chi tiết tỉ mỉ cả ra.

Chỉ thấy Bàng Khoan cùng những tên đệ tử xung quanh đều trợn mắt há mồm lắng nghe kỹ lưỡng không bỏ xót chữ nào, vô tâm không phát hiện ra thời gian đang vùn vụt trôi qua từng chút một.

Truyện Tiên Y Truyện Tiên Y
Nữa giờ rất nhanh chóng đã trôi qua.
Huyệt Khí Hải, cùng với gân tay gân chân Trương Văn Trọng cũng đã hoàn toàn khôi phục hoàn hảo như lúc bình thường, lúc này chân nguyên hắn tiêu hao cạn kiệt trước đó cũng đã triệt để khôi phục hoàn toàn.

Hắn đã chuẩn bị sẳn sàng để giáng cho Bàng gia một đoàng lôi đình sấm chớp, tận diệt mọi hậu hoạn.

Hắn tuy tâm địa thiện lương, thường dùng tấm lòng nhân từ hành y cứu người, nhưng cái này lại không đại biểu cho đối với người muốn giết hắn, hắn lại không biết giết người a !
Kim quang nộ mục hiện.

Yêu ma tận diệt ứng !.

Ánh mắt Trương Văn Trọng lúc này cũng chính là như vậy !
Trương Văn Trọng lúc này đang kể đến chổ mấu chốt nhất, như thế nào có thể tiến vào tẩm cung trong địa cung Ngạc Vương.

Hắn đột nhiên dừng hẳn lại, cũng không có tiếp tục nói tiếp cách đi như thế nào nữa.
Bàng Khoan hai lông mày nhíu chặt lại, quát: “Ngươi dừng lại làm cái gì? Mau tiếp tục nói tiếp cho ta !”

Trương Văn Trọng lại nhìn nhìn hắn nói ra: “Ngươi thật sự muốn làm cho nhiều người như vậy biết cách tiến vào tẩm cung hay sao ?”
Bàng Khoan sững sờ người lại trước những lời này của Trương Văn Trọng.

Một lời nói đã làm thức tỉnh hắn.

Tuy những người xung quanh này, đều là đệ tử Bàng gia của hắn, nhưng hắn thật sự không muốn cho bọn chúng biết được phương pháp bí mật kia.

Truyện Tiên Y Truyện Tiên Y
Đã là bí mật như vậy, chỉ cần một mình hắn biết là đủ rồi !
Chỉ là…
Bàng Khoan mắt nhìn Trương Văn Trọng thầm nghĩ: “Tên tiểu tử này hay là có âm mưu quỷ kế gì khác đây ?” Bất quá, rất nhanh hắn đã mỉm cười tự giễu thầm nghĩ: “Hắn hiện tại đã là một phế nhân, căn bản còn có thể âm mưu quỷ kế gì nữa chứ? Ta đã suy nghĩ quá nhiều rồi !”
Bàng Khoan đứng dậy, phất tay ra hiệu đám người đệ tử Bàng gia xung quanh thối lui ra xa.

Sau đó cất bước đi tới trước người Trương Văn Trọng.

Đem đầu tiến tới gần trước mặt hắn nói ra: “Hiện tại ngươi có thể nhỏ giọng nói cho một mình ta biết được rồi chứ ?” Truyện Tiên Y
“Phương pháp tiến vào trong tẩm cung chính là ….”
Ánh mắt Trương Văn Trọng đột nhiên hiện lên một đạo sát khí.

Chỉ nghe “Bang.Bang” hai tiếng vang lên, cái khóa sắt buộc chặt hai cánh tay hắn vào trong cột gỗ nhanh chóng bị cưỡng chế mạnh mẽ bung cả ra.

Dùng một chiêu “Song Phong Quán Nhĩ”, thế như sấm vang chớp giật, hai tay như lôi đình vạn kích mạnh mẽ đánh tới hai bên huyệt Thái Dương trên đầu Bàng Khoan.
“Ngươi đi chết đi !”
-----------------------------------
Kim quang nộ mục hiện.

Yêu ma tận diệt ứng ! : Truyền thuyết Hồng Hoang kể lại rằng, Phục Ma Thần chính một trong những chiến thần dũng mãnh nhất của Thái Dương Thần Viêm Đế.

Mỗi lần trước khi ông ra tay hàng yêu phục ma, ánh mắt đều sáng rực kim quang lấp lánh.

Từ đó, ánh mắt kim quang chiếu rọi đến đâu, nơi đó yêu ma quỷ quái đều bị tận diệt triệt để.

Nên truyền thuyết dần dần được đản sinh: Kim quang nộ mục hiện.

Yêu ma tận diệt ứng !