Tiên Y

Chương 250: Miệt Phiến Cổ Biến Dị Đáng Sợ





Richard cũng hành động như vừa rồi, thừa dịp nó di chuyển đến bắp chân, liền dùng tơ thắt hai đầu lại, sau đó nhìn Tyyson báo lại vị trí chính xác của ấu trùng: "Dưới da, 1,5cm."
"Hiểu rồi!" Tyson gật đầu đáp.

Vì chỉ còn lại một khối u cục cuối cùng này, cho nên hắn vốn căng thẳng cũng có chút buông lỏng, thậm chí còn tranh thủ quay đầu về phía Trương Văn Trọng cười cười, dùng ngữ khí tám phần ngạc nhiên và hai phần châm chọc nói: "Hắc, tiểu tử đông y, ngươi có thấy không? Trong cơ thể nữ hoàng chỉ còn tà vật cuối cùng này thôi.

Chỉ cần loại bỏ nó, vậy thân thể nữ hoàng sẽ khỏi hẳn."
Dứt lời, hắn quay đầu, tay phải cầm dao mổ nhẹ nhàng hạ xuống, chuẩn bị mở ra một vết mổ.
Trương Văn Trọng lạnh nhạt cười, cũng không để tâm đến thái độ châm chọc của Tyson.

Thậm chí còn định hảo tâm nhắc nhở bọn họ, những thứ chạy trên bề mặt cơ thể nữ hoàng, bất quá chỉ là ấu trùng chung độc mà thôi.

Chung độc trưởng thành chính thức, đang nằm trong phủ tạng của nữ hoàng, mà mẫu thể chung độc có khả năng sinh sản còn đang bám vào tim bà.

Nếu như không thể loại bỏ hoàn toàn chung độc trưởng thành, nhất là mẫu thể chung độc, vậy thì coi như trị ngọn mà không trị gốc, không bao lâu trên thân thể nữ hoàng lại có các khối u cục xuất hiện.

Mà tình hình thân thể bà lúc đó, sẽ kém hơn bây giờ nhiều, thậm chí còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Song ngay lúc Trương Văn Trọng chuẩn bị mở miệng nhắc hai vị giáo chủ, thì đột nhiên phát giác ra biến hóa trong thân thể nữ hoàng.

Hắn khẽ cau mày, sau đó vội nói với Tyson đã mở khối u cục ra: "Cẩn thận! Mau lùi lại!"
Tyson đối với tiếng quát chói tai này của Trương Văn Trọng rất bất mãn, nếu không phải tay hắn đủ vững, sợ là đã làm bị thương nữ hoàng rồi.

Bất quá, lúc này hắn đang gắp ấu chùng chung độc ra, nên không quay đầu lại nhìn Trương Văn Trọng, chỉ hừ lạnh: "Tiểu tử đông y, ngươi ồn ào như thế làm gì?"

Ngữ khí của hắn chợt biến đổi, mang đầy sợ hãi: "Ức, thượng đế a, đây là thứ quái quỷ gì vậy?"
Một con miệt phiến chung trưởng thành từ trong ấu trùng lao ra, cả người dính đầy máu tươi, nhìn giống như một quái thú.

Nó rít lên một tiếng chói tai, đôi cánh trên lưng mở ra, lao về phía Tyson.
Tyson tốt xấu gì cũng là võ giả có tu vi thiên cấp, dù kinh hãi nhưng phản ứng vẫn rất nhanh.

Panh tay trái và dao mổ trong tay phải đồng thời đâm về phía miệt phiến chung, muốn dùng cách này để giết nó.

Cũng lúc đó, vẻ hoảng sợ trên mặt hắn không còn lại chút nào, thay vào đó là vẻ mặt hưng phấn, hắn thậm chí còn đang nghĩ trong lòng: "Thì ra trong cơ thể nữ hoàng, lại còn ẩn dấu một tiểu quái vật như vậy sao? Được rồi, lúc này cũng là ngươi tự chui đầu vào rọ."
Song, sự việc tiếp theo, lại không phải như Tyson đoán trước.
Miệt phiến chung biến dị vỗ cánh phi hành, đột nhiên giơ đôi càng bọ ngựa, vung về phía dao mổ và panh.

Chỉ nghe đương hai tiếng vang lên, dao mổ và panh đồng thời gẫy đôi.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể tin tưởng, đôi càng của miệt phiến chung biến dị, cư nhiên còn sắc bén hơn cả sắt thép chứ.
Tyson hoảng sợ kinh hãi, vội lùi về phía sau.
Richard đứng ở bên kia bàn mổ, cũng nhanh chóng phản ứng, vung tay lên, một sợi tơ vàng bắn về phía miệt phiến chung.

Sợi tơ vốn mềm mại, sau khi được hắn quán linh khí vào, liền trở lên cứng rắn, giống như một cây cương châm, chớp mắt đã bắn tới người miệt phiến chung biến dị.
Song, hình ảnh miệt phiến chung biến dị bị đâm thủng lại không xuất hiện.
Ngay khi sợi tơ vừa chạm vào miệt phiến chung biến dị, linh khí ẩn chứa trong đó nhanh chóng bị miệt phiến chung thôn phệ hoàn toàn.

Cương châm nhanh chóng trở lại thành một sợi tơ rơi xuống đất.

Mà miệt phiến chung biến dị sau khi hấp thu linh khí, tốc độ bay về phía Tyson trở lên nhanh hơn hẳn.


Tyson không kịp né tránh, mắt thấy sắp bị xuyên đầu.
Richard mặc dù rất muốn cứu viện, nhưng tốc độ của hắn hiển nhiên không nhanh bằng miệt phiến chung biến dị này.
"Xong hết rồi, không ngờ Tyson ta một đời hiển hách, lại chết không nhắm mắt trong tay tà vật này." Tyson trong lòng tuyệt vọng thở dài.

Lúc này, hắn đã buông tha tránh né, nhắm hai mắt lại, đợi tử vong phủ xuống.

Sau khi thấy dao mổ và panh dễ dàng bị miệt phiến chung dùng càng chặng gẫy, hắn không hề nghi ngờ miệt phiến chung biến dị này sẽ dùng càng của nó mở một lỗ trên đầu mình.
Một giây…
Hai giây…
Ba giây…
Tyson nhắm mắt lại, ước chừng đã qua đến năm, sáu giây đồng hồ mà vẫn không có cảm thấy đầu có cơn đau đớn gì, điều này làm hắn phi thường kinh ngạc.

Bởi vì với tốc độ miệt phiến chung bay về phía hắn, hẳn là chỉ cần khoảng một giây là đến.
Nhưng hiện tại, rõ ràng đã qua năm, sáu giây, nhưng tại sao vẫn không có cảm giác gì?
Trong lòng Tyson đột nhiên có một ý nghĩ: "Chẳng lẽ Richard đã giúp mình giải quyết tà vật?" Hắn vội vàng mở mắt.

Chỉ thấy tà vật kia đang đứng trên chóp mũi của hắn.
"Ức, thượng đế, thực đáng sợ…" Tyson bị một màn trước mặt dọa sợ, theo bản năng lùi về phía sau.

Có lẽ vì quá khẩn trương, hắn bị vấp, ngã ngửa ra mặt đất.


Cũng trong tích tắc ngã xuống, hắn mới thấy, trên lưng một phiến chung biến dị, cư nhiên lại cắm một cây ngân châm.

Mà ngân châm, lại nằm trong tay Trương Văn Trọng.

"Thượng đế a, tiểu tử đông y này đã cứu ta?" Tyson kinh ngạc há hốc miệng.

Mặc dù hắn không tin tưởng, nhưng chuyện xảy ra trước mắt lại không thể không tin.
Richard ở phía sau đi tới trước mặt Trương Văn Trọng, cúi người hành lễ nói: "Trương tiên sinh, hết sức cảm tạ ngài đã không quản hiềm khích, xuất thủ tương trợ." Khác với Tyson vừa rồi nhắm chặt mắt, Richard lại không hề chớp mắt.

Cảnh Trương Văn Trọng dùng ngân châm đâm chết miệt phiến chung biến dị, hắn thấy rõ ràng.
Ngay vừa rồi, miệt phiến chung dùng tốc độ lao về phía Tyson không phòng ngự.

Mắt thấy sắp xuyên qua đầu hắn, ngân châm trong tay Trương Văn Trọng, lại dùng tốc độ không tính là nhanh, dễ dàng đâm qua người miệt phiến chung, trong nháy mắt khiến nó mất mạng, cứu Tyson khỏi tuyệt cảnh.

"Hắn vừa giết tà vật kia, là dựa vào vận khí hay thực lực? Hắn rốt cuộc có phải là ban trư ngật hổ không, hay thực chỉ có tu vi địa cấp sơ kỳ?" Ngay khi cảm kích Trương Văn Trọng, trong lòng Richard cũng âm thầm suy đoán.

Bất quá, vô luận hắn đánh giá Trương Văn Trọng thế nào, cũng không thể nhìn ra tu vi thực của Trương Văn Trọng.
Tyson ở phía sau cũng đứng dậy, vì vừa buông lời châm chọc Trương Văn Trọng, nên lúc này đặc biệt khó xử.

Bất quá, hắn vẫn cúi đầu tạ ơn Trương Văn Trọng, hơn nữa còn xin lỗi vì lời nói bất nhã lúc trước.

"Các vị không cần cảm ơn tôi.

Tôi cũng không thể thấy chết không cứu được." Trương Văn Trọng nhàn nhạt cười.

Đưa tay cầm ngân châm cắm miệt phiến chung biến, thả vào khay inox.


Nhìn thân thể miệt phiến chung biến dị, nữ y tá kia bị hù đến trắng bệch mặt.
"Đừng sợ." Trương Văn Trọng nhìn cô mỉm cười: "Nó đã chết rồi.

Lúc này thân thể còn có chút động đậy, là vì còn chút phản xạ tự nhiên.

Giờ phiền cô đem nó ra ngoài thiêu hủy."
"Vâng!" Nữ y tá nghe thế không khỏi thở phào.

Mặc dù còn chưa hoàn toàn yên tâm, nhưng cũng không còn sợ như trước nữa.

Cô cẩn thận bưng chiếc khay đi ra ngoài.
Richard đưa mắt nhìn nữ y tá đi ra khỏi cánh cửa, hắn chú ý cũng không phải là những điểm phong mãn trên người nữ y tá, mà là miệt phiến chung biến dị cô cầm trên khay.

Lúc này, hắn thu ánh mắt lại, khẽ cau mày, hạ mình thỉnh giáo Trương Văn Trọng: "Mạo muội hỏi Trương Văn Trọng một câu.

Ngài có biết, tà vật vừa đánh lén Tyson giáo chủ, rốt cuộc là thứ gì không?"
"Đó là miệt phiến chung biến dị trưởng thành." Trương Văn Trọng hồi đáp: "Những thứ các vị vừa loại bỏ, đều là ấu trùng miệt phiến chung biến dị."
"Miệt phiến chung biến dị trưởng thành?" Richard và Tyson nhìn nhau, đều kinh ngạc há hốc miệng.

Richard lại càng khiếp sợ lẩm bẩm: "Thượng đế a, tại sao vừa rồi tôi không nhận thấy sự tồn tại của chúng?"
Trương Văn Trọng nói: "Chúng ký sinh trong tạng phủ của nữ hoàng, ngài không thấy cũng là bình thường.

Ngoài sáu miệt phiến chung biến dị trưởng thành ra, còn có một miệt phiến chung biến dị mẫu trùng, bây giờ vẫn đang bám lấy trái tim của nữ hoàng!"
"Cái gì? Còn nhiều như vậy?" Richard và Tyson bàng hoàng, khiếp sợ.

Bọn họ cũng không kiềm được hiếu kỳ, dò hỏi: "Trương tiên sinh, ngài làm thế nào mà biết được điều đó?"