Tiên Y

Chương 257: Vô Duyên!





Viện bảo tàng Anh, trong phòng trưng bày văn vật Trung Hoa, hai chị em Vưu Giai, Vưu Tinh, còn có Alan xung phong làm hướng dẫn viên du lịch, đang đi dạo chậm rãi bên trong.

Ánh mắt của họ không ngừng đánh giá những văn vật đang được trưng bày.
Đập vào mắt họ đầu tiên, là một pho tượng Quan Âm bị người Hungary tên Stein trộm được trong di tích Đôn Hoàng phía tây bắc Trung Quốc mang sang châu Âu.

Bức tượng này đại biểu cho đỉnh cao văn hóa nghệ thuật phật giáo Đôn Hoàng.

Mặt ngoài của nó đã có phần tróc vỡ.

Hai mắt Quan Âm khép hờ, gương mặt nghiêm trang.

Song khiến người khác kinh ngạc là, bức tượng không có hai tay.

Kỳ thực bức tượng có hai tay, nhưng trong quá trình vận chuyển vụng trộm, Stein và thủ hạ của hắn đã chặt hai cánh tay của bức tượng xuống.

Mà trên tường, còn mấy chục mét vuông trưng bày các bức bích họa từ thời Đôn Hoàng.

Từ những bức họa này, có thể thấy được những vết cắt rõ ràng trên bức tượng Quan Âm được trưng bày.

Những hiện vật trưng bày ở đây, dường như muốn nói về thời kỳ huy hoàng của văn minh Trung Hoa, cũng kể lại một đoạn lịch sử đầy tủi nhục mà chúng trải qua.

Đi trong phòng triển lãm, vẻ mặt Vưu Giai bình thản không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm những cổ vật kia.

Vưu Tinh lại không làm được điều đó, lúc này vẻ mặt cô tràn đầy oán giận, chu miệng không ngừng chửi rủa: "Cường đạo Anh quốc…" khiến Alan đứng cạnh cô vô cùng xấu hổ.


Gãi đầu hồi lâu, cuối cùng không dám nói gì, chỉ đành ngậm miệng cẩn thận đi theo bên cô, sợ cô lại giận dữ mà chửi chó mắng mèo.
Một lúc lâu, Vưu Tinh rốt cuộc cũng dừng chửi rủa, nhìn về phía chị gái đang đứng đánh giá một chiếc chén sứ cửu long thanh hoa, hiếu kỳ hỏi: "Chị Giai Giai, trước khi đến đây em từng nghe kể, trong viện bảo tàng Anh có cất một kiện văn vật Trung Hoa được gọi là trấn quán chi bảo.

Chị có biết đó là thứ gì, để ở đâu không?"
Mặc dù cũng là lần đầu tiên đi thăm viện bảo tàng Anh, nhưng Vưu Giai trước đó cũng từng xem qua một vài bộ sách giới thiệu về những cổ vật được lưu giữ trong viện bảo tàng này.

Đồng thời Vưu lão gia vốn có nghiên cứu rất nhiều về cổ vật cũng từng kể lại cho cô một ít chuyện liên quan đến những thứ cất trong viện bảo tàng Anh, cho nên so với Vưu Tinh, hiểu biết của cô nhiều hơn một chút.

Lúc này nghe Vưu Tinh hỏi, cô thu lại ánh mắt đánh giá chiếc chén cửu long thanh hoa kia, nhẹ thở một hơi, nói: "Kiện văn vật mà em nói đến, là một cổ vật từ thời Đông Tấn của Cố Khải Chi có tên là Nữ Quan Phiệt Đồ.

Bản gốc của nó cũng không được trưng bày ở đây, mà được cất trong mật thất Stein, không phải tùy tiện ai cũng có thể được xem.

Ngoài dùng tiền ra, còn phải có thân phận địa vị nhất định mới được.

Chị nhớ trước kia từng xem một phóng sự, nói chủ nhiệm phòng nghiên cứu nghệ thuật trung tâm nghiên cứu Đôn Hoàng học của đại học sư phạm Nam Kinh Tạ Thành Thủy bốn năm trước, từng ngẫu nhiên được nhìn thấy bản gốc trong mật thất có giá trị nghệ thuật cực cao này.

Lúc ấy trong danh sách, chỉ có hai người Nhật từng được xem trực tiếp mà thôi."
Nữ Quan Phiệt Đồ là bức họa cổ nhất của Trung Quốc còn tồn tại, vô luận là với lịch sử mỹ thuật Trung Quốc hay thế giới đều có ý nghĩa đặc biệt quan trọng.

Hiện giờ trên thế giới chỉ còn lại hai bản gốc.

Thứ nhất là bản của thời Tống, hiện được cất ở bảo tàng Cố Cung Bắc Kinh, nhưng bút ý và màu sắc của nó đều không phải là thượng phẩm.

Một bức khác được cất trong viện bảo tàng Anh.

Nó vốn được giấu trong Viên Minh viên, nhưng khi Bắc Kinh bị liên quân năm nước xâm lấn, bị một sĩ quan Anh quốc lấy đem về Anh.


Sau đó được cất trong bảo tàng Anh, trở thành văn vật trọng yếu nhất của phương đông.

Vưu Tinh gọi nó là trấn quán chi bảo của bảo tàng Anh có thể nói là không quá chút nào.

Mà mật thất Stein kia, còn có rất nhiều cổ họa của Trung Quốc được bảo tàng Anh cất giữ.

Cho nên dùng cái tên này để kỷ niệm nhà khoa học người Hungary Stein đã thâm nhập vào vùng tây bắc Trung Quốc mấy chục lần, lấy đi rất nhiều văn vật, vì hắn đã có đóng góp rất lớn cho bảo tàng Anh.

Với bảo tàng Anh mà nói, những hành động của Stein, kỳ thực là giúp mở rộng nghệ thuật của họ ra phạm vi toàn cầu.

Loại lập luận này, có khác gì cường đạo!
"Đám người Anh này thực chẳng có gì tốt!" Vưu Tinh nghiến răng nghiến lợi, căm giận bất bình.
Alan vốn không dám mở miệng, cũng không biết lấy được dũng khí từ đâu, đột nhiên nói: "Mặc dù những văn vật được cất giữ trong bảo tàng, phần lớn đều từ cướp đoạt mà ra, nhưng không thể phủ nhận, người Anh chúng tôi đã bảo vệ những văn vật này rất không tệ, hơn nữa còn không ngừng cố gắng mở rộng ra…"
Vưu Tinh còn chưa kịp phản bác, Vưu Giai đã không nhẫn nại nói: "Công tác bảo vệ làm thực tốt.

Lời nói của anh lừa ai chứ làm sao lừa được chúng tôi.

Tôi đã may mắn xem qua một phần báo cáo của bảo tàng Anh mấy năm gần đây.

Trong báo cáo có chỉ ra, chí ít việc cất giữ cổ vật Trung Quốc không được cẩn thận.

Thậm chí còn có một lư hương có mấy trăm năm lịch sử, cư nhiên bị dùng để quyên góp.


Cách bảo vệ như vật, cũng có thể cho là tốt sao? Về phần anh nói có cố gắng mở rộng ra công chúng, vậy cũng chỉ là bề ngoài mà thôi.

Trung Hoa văn vật trong viện bảo tàng Anh ước chừng hai vạn ba ngàn kiện, song chính thức trưng bày được bao nhiêu? Đưa mắt nhìn có thể thấy được.

Còn những văn vật còn lại như Nữ Quan Phiệt Đồ kia, được giấu trong mật thất.

Muốn nhìn sao? Được, cứ đưa tiền ra đây! Trước đây tôi từng xem tác phẩm của một lão tiên sinh, trong đó có nhắc, những chuyên gia nghiên cứu nghệ thuật Đôn Hoàng trong viện nghiên cứu Đôn Hoàng của nước tôi, chỉ có thể dùng tiền mua những cuốn phim để nghiên cứu văn hoán Đôn Hoàng, lịch sử Đôn Hoàng.

Chuyện như vậy, thực sự là sỉ nhục."
Vưu Tinh hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Alan, nói: "Nghe thấy chưa? Anh đừng nói tốt cho tổ tông và đồng bào cường đạo của mình nữa.

Nếu không phải thấy anh thành thực, không có dính đến tật cường đạo, tôi đã chẳng thèm để ý tới anh."
Alan bị Vưu Giai nói á khẩu không phản ứng được, lại bị Vưu Tình nói là đỏ mặt đến tận mang tai, cuối cùng sáng suốt lựa chọn ngậm miệng, không nói một câu nào nữa.
Nhìn vẻ mặt ủy khuất của Alan, Vưu Giai thầm thở dài.

Nếu như không chú ý đến vấn đề quốc tịch, nhân phẩm và năng lực của Alan, thực là xứng đôi với Vưu Tinh.

Đáng tiếc chính là, hắn lại là một người Anh mà không phải một người Trung Quốc.

Cho nên hắn theo đuổi Vưu Tinh, đã định trước là không thể nở hoa lại càng không thể có kết quả.

Phải biết rằng, năm xưa trên chiến trường băng thiên tuyết địa ở Triều Tiên, Vưu lão gia đã tự tay đâm chết hai người lính Anh, cũng từng bị một nòng súng từ một nơi bí mật gần đó bắn trúng ngực.

Nếu không phải mạng lớn, chỉ sợ đã sớm chết trên chiến trường.

Những hậu bối vãn sinh như họ, tự nhiên không có cơ hội đi khắp thế giới như bây giờ.
Vì nhân quả đó, Vưu Giai lại đột nhiên cảm giác Alan đau khổ theo đuổi em gái mình, lại nhất định không có kết quả, thực có chút đáng thương.

Vưu Giai rất rõ tính cách của Vưu Tinh.


Mặc dù thường ngày nói chuyện, làm việc có phần kích động, thậm chí có chút phóng túng, nhưng trên phương diện tình cảm cô chưa bao giờ có ý đi ngược lại ý nguyện của Vưu lão gia.

Nói ra chỉ sợ không mấy ai tin, dù Vưu Tinh đi du học ở Anh là ý của Vưu lão gia.

Ngay từ đầu, Vưu Tinh chỉ muốn thi vào đại học Bắc Đại, thậm chí là Thanh Hoa cô cũng chướng mắt, theo lời của cô, Thanh Hoa không có nội tình văn hóa bằng Bắc Đại, cô đi học cũng không thấy hứng thú.

Nhưng ngay từ khi cô còn học cao trung, Vưu lão gia lại đột nhiên lên tiếng, muốn cô sang Anh du học.

Học nghề của người để khống chế người, lúc ấy Vưu lão gia dùng lời của Nguy Nguyên để giải thích cho ý định muốn Vưu Tinh sang Anh du học của mình.

Mà Vưu Tinh lúc này cũng bộc phát tình tính bướng bỉnh.

Kết quả tiếng Anh của cô vốn bình thường, lúc này lại ôm sách tiếng Anh, rồi băng, đĩa cắm cúi học, cuối cùng đạt điểm cao, thuận lợi sang Anh du học.

Nhìn Vưu Tình, lại nhìn Alan bên cạnh cô, Vưu Giai thầm thở dài, đồng thời không nhịn được tự hỏi: "Nếu mình là Vưu Tinh, mà Trương Văn Trọng là Alan, mình sẽ lựa chọn thế nào.

Có thể chống lại ý muốn của ông nội, dứt khoát kiên quyết bỏ trốn cùng Trương Văn Trọng không?" Sau đó, cô lắc đầu, có chút cười nghẹn, không biết vì sao mình tự nhiên trở nên đa sầu đa cảm.
Hơi lắc đầu, Vưu Giai nói với Vưu Tinh và Alan nói: "Chúng ta đi thôi."
"Không xem nữa sao?" Vưu Tinh hỏi.
Vưu Giai lắc đầu nói: "Những thứ này xem càng thêm đau lòng, đi thôi."
Vưu Tinh gật đầu nói: "Vậy được, chúng ta đi." Ba người theo dòng người rời khỏi phòng triển lãm Trung Quốc, ra khỏi cửa lớn của bảo tàng Anh.

Cùng lúc bọn họ ra khỏi phòng triển lãm Trung Quốc, Trương Văn Trọng lại lững thững đi vào.

Ánh mắt không tự chủ lại nhìn vào chiếc chén cửu long thanh hoa mà Vưu Giai vừa nhìn.
Hai người, lại một lần nữa lỡ bước.
Có người từng nói thế này: lỡ bước một lần là ngẫu nhiên, đến lần thứ hai đó chính là vô duyên.
Trương Văn Trọng và Vưu Giai, chẳng lẽ thực vô duyên sao?