Tiên Y

Chương 270: Chó Cắn Chó





Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai đeo kính đeo, kéo vali chậm rãi ra khỏi sân bay.

Hít sâu một hơi khí lạnh buổi chiều muộn, Trương Văn Trọng dùng ngữ khí có phần cảm khái, thở ra một hơi: "Ân, cảm giác về nhà thực tốt."
Tô Hiểu Mai đi bên cạnh hắn không nói gì.

Đến giờ cô vẫn chưa tỉnh táo lại sau nỗi khiếp sợ, miệng không ngừng khép mở, nhỏ giọng lẩm bẩm.

Trương Văn Trọng không khỏi hơi hiếu kỳ, lại gần lắng nghe.

Tô Hiểu Mai nhỏ giọng lẩm bẩm, cư nhiên lại là:
"Ai ya, là năm mươi ức đó, lại còn là mỹ kim nữa a… Phát tài rồi, lần này thực là phát tài rồi, nhiều tiền như vậy, cũng có thể đè chết người a, rốt cuộc là nên tiêu thế nào đây?"
Nghe được Tô Hiểu Mai lẩm bẩm cái gì, Trương Văn Trọng không nhịn được cười, lắc đầu nói: "Tiểu muội, em cũng đừng lẩm bẩm nữa, cẩn thận người khác nghe thấy lại cho rằng em bị thần kinh.

Ân, ta trước kia thế nào lại không nhận ra em là một người tham tiền nhỉ?"
Trên mặt Tô Hiểu Mai thoáng hiện nét thẹn thùng, bất quá rất nhanh cô đã quyệt cái miệng nhỏ nhắn đáng yêu, có vẻ ủy khuất, bất mãn nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lão sư, em cũng không phải là tham tiền.

Hơn nữa, cũng chỉ có người như lão sư cầm năm mươi ức trong tay cũng không để ý, nếu là người khác, chỉ sợ cũng không nhỏ giọng lẩm bẩm cảm khái như em, nói không chừng sẽ trở lên điên cuồng hoặc chết ngất rồi."
"Ha ha, em nha, lại còn lấy cớ." Trương Văn Trọng nghẹn cười, đưa tay gõ nhẹ lên đầu cô, nói: "Tiểu muội, có thời gian rỗi thì lo tu luyện đi, em hiện tại đã có tu vi Dưỡng Khí trung kỳ, là dựa vào Linh Khí Hoàn tăng lên, cũng không vững chắc, nhất định phải tốn chút tâm tư và tinh lực để ngưng luyện lại, miễn cho vì căn cơ không vững, ảnh hưởng đến tu luyện sau này, lại dễ xuất hiện tình huống tẩu hỏa nhập ma ngoài ý muốn."

Tô Hiểu Mai nghiêm mặt gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc trả lời: "Vâng, lão sư, em hiểu rồi." Sau đó cô xoa đầu mình, thè lưỡi ra nói: "Lão sư, em đề nghị lần sau đừng đánh vào đầu em nữa được không? Thầy cứ đánh như thế, sẽ làm giảm trí thông minh của em mất."
Trương Văn Trọng nở nụ cười: "Kháng nghị vô hiệu, sau này nếu còn làm sai việc gì, ta sẽ còn gõ đầu em.

Được rồi, đừng chần chừ nữa, chúng ta còn phải chuyển máy bay về Ung Thanh nữa."
Dứt lời, hắn kéo vali, bước tới nơi làm thủ tục chuyển máy bay.

Tô Hiểu Mai bất mãn quyệt miệng, quả thực không dám kháng nghị nữa, chỉ có thể rầu rĩ không vui kéo hành lý của mình, lẽo đẽo theo sau Trương Văn Trọng.
Vừa tới quầy làm thủ tục chuyển máy bay, điện thoại của Trương Văn Trọng vang lên.

Rút máy ra xem, thì là Tôn Nguy đã về nước trước gọi tới.
Sau khi bắt máy, giọng của Tôn Nguy từ trong điện thoại truyền ra: "Trương ca, anh đã về đến sân bay quốc tế thủ đô chưa?"
Trương Văn Trọng trả lời: "Vừa xuống sân bay, đang chuẩn bị làm thủ tục chuyển máy bay về Ung Thành."
Tôn Nguy nói: "Trương ca, anh đừng làm thủ tục chuyển máy bay nữa, đi ra cửa sân bay đi, em đang ở cửa sân bay đợi anh."
"Thế nào? Muốn mời chúng ta ăn cơm sao?" Trương Văn Trọng không khỏi nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên màn hình điện tử trong sân bay, nói: "Sợ là không được, chuyến bay đi Ung Thành sắp đến rồi, bữa cơm này cho cậu nợ, đợi lúc nào cậu rảnh hãy đến Ung Thành mời chúng ta đi ăn đi."
Tôn Nguy nói: "Trương ca, anh nói đúng rồi.

Đích xác là muốn mời anh và Tô tiểu thư ăn cơm, nhưng người mời không phải là em, mà là tổng bí thư."
Trương Văn Trọng nhất thời chưa phản ứng kịp, thuận miệng hỏi: "Tổng bí thư? Là tổng bí thư nào?"
Tôn Nguy đầu tiên là sửng sốt, sau đó cười khổ: "Còn có thể là tổng bí thư nào nữa chứ? Nước ta, cũng chỉ có một tổng bí thư! Ông ta nghe nói hôm nay anh về nước, đặc biệt bỏ tất cả công việc, muốn mời anh và Tô tiểu thư ăn cơm, để thể hiện lòng cảm kích hai người đã cống hiến cho dân tộc Trung Hoa."

Nói tới đây, hắn dừng lại chốc lát, dùng ngữ khí cực kỳ hâm mộ nói: "Trương ca, anh biết tổng bí thư mời anh ăn cơm ở đâu không? Không phải cái gì mà nhà khách chính phủ, cũng không phải Trung Nam Hải, mà là nhà ông ta.

Em nghe nói, tổng bí thư và phu nhân hôm nay tự mình xuống bếp làm bữa cơm mời anh đấy.

Đãi ngộ như vậy sau này không biết em có thể gặp được hay không, nhưng ít ra trước kia cũng rất ít thấy.

Trương ca, anh thực không hổ là thần tượng của em."
"Có thể không đi được không?" Trương Văn Trọng đột nhiên hỏi.
"Ách!" Tôn Nguy nhất thời trợn tròn mắt, đang thao thao bất tuyệt cũng bị kìm lại, thừ người ra một chút, mới cẩn thận dò hỏi: "Trương ca, anh đang nói đùa phải không? Anh sẽ không thực không đi chứ?"
Trương Văn Trọng từ chối cho ý kiến cười cười nói: "Nói vị trí cậu đang đứng cho tôi, tôi và tiểu muội đi tìm cậu."
Tôn Nguy liên lạc xong, tắt máy, lấy tay lau mồ hôi, lấy từ trong người ra một gói thuốc lá, châm lửa rít một hơi thực sâu.

Hắn với tính tình của Trương Văn Trọng cũng có chút hiểu biết, tự nhiên rất rõ ràng lời của Trương Văn Trọng vừa rồi mười phần có đến chín là sự thực, hắn thực sự không muốn đi.
Sau khi hút thuốc xong, trong lòng Tôn Nguy cảm khái: "Trương ca! Anh thực là ngưu bức a!"
Mười lăm phút sau, Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai đã kéo vali ra khỏi sân bay.
Từ xa nhìn thấy Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai, Tôn Nguy vội vàng đánh chiếc xe của hắn tới, vẻ mặt tươi cười nghênh đón, sau vài câu hàn huyên, mời hai người bọn họ lên xe, còn mình ngồi ở ghế phụ phía trên.
Tài xế, là một người trung niên da ngăm đen, dung mạo kiên nghị, trầm mặc ít nói.

Mặc dù hắn mặc thường phục, nhưng từ trên người hắn phát ra, lại là khí chất của quân nhân thiết huyết.


Không chỉ có thế, Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai còn nhạy cảm nhìn thấy, một thân tu vi của người này, đã đạt tới thiên cấp đỉnh phong, trong số võ giả, cũng được xem là cường giả siêu nhất lưu.

Về phần có đột phá thiên cấp cảnh giới, bước vào cảnh giới võ tu thành thánh, dùng võ nhập đạo bắt đầu tu chân hay không, như vậy phải xem tạo hóa của hắn.

Những chuyện như vậy, chỉ có thể ngộ chứ không thể cầu, cũng không phải chỉ dựa vào khổ tu là có thể đạt được.
Đợi đến khi Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai yên vị, Tôn Nguy mới phân phó vị tài xế có tu vi thiên cấp đỉnh kỳ này: "Chúng ta đi thôi."
"Vâng." Tài xế trầm giọng đáp, lái xe ra khỏi sân bay, chạy về nơi cần tới.
Tôn Nguy ngồi ở vị trí tay lái phụ, xoay người hướng về phía Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Mai nhếch miệng cười, không giấu được thần sắc vui mừng nói: "Trương ca, Tô tiểu thư, hai người đại khái còn chưa biết sự việc lần này có ảnh hưởng thế nào đâu.

A, ở đây có đoạn ghi hình tin tức, là em chuẩn bị sẵn để hai người xem."
Vừa nói, hắn vừa rút ra một cái tivi cỡ nhỏ, trong đó phát ra đoạn tin tức trên đài truyền hình:
"Quảng trường Russell ở London, Anh, nơi có viện bảo tàng Anh được vinh dự xếp vào một trong ba viện bảo tàng lớn nhất thế giới, tối ngày bảy tháng chín, đã bị một vài nhân sĩ không rõ thân phận xâm nhập, trộm đi một số lượng lớn văn vật trân quý.

Theo nguồn tin thu được trước mắt, vụ mất trộm lần này, có thể nói là có ảnh hưởng nghiêm trọng nhất đến viện bảo tàng Anh từ ngày thành lập đến nay.

Trước mắt, cảnh sát London và chính phủ Anh chưa phát biểu gì về vụ việc này."
"Theo tin tức của phóng viên thường thú tại Anh, người phụ trách điều tra vụ mất trộm ở viện bảo tàng Anh, tổng giám cảnh vụ Arras của Scotland Yard và bộ phận ngoại giao viện bảo tàng Anh họp báo cho hay, những văn vật bị mất trộm, đều là văn vật của Nhật, hoài nghi kẻ trộm rất có khả năng là nhân sĩ Nhật Bản.

Chính phủ Nhật Bản đến nay vẫn chưa đáp lại, cũng không nhận trách nhiệm về sự việc."
"Các giới chức Nhật Bản hôm nay cử hành nghi thức chúc mừng long trọng, nhiệt liệt chào mừng một trăm kiện văn vật cấp quốc bảo trở về quê hương.


Một trăm kiện văn vật này, sẽ phân biệt được lưu giữ tại các viện bảo tàng lớn nhất nước Nhật, để cho du khách vào thăm.

Theo một nguồn tin, một trăm kiện văn vật này, chính là những kiện trân quý nhất trong vụ viện bảo tàng Anh bị mất trộm.

Tin trước đây vẫn được lưu truyền, chính phủ Nhật Bản phái gián điệp thâm nhập viện bảo tàng Anh trộm văn vật, tựa hồ là sự thực."
"Bộ ngoại giao Anh đưa ra kháng nghị và khiển trách mãnh liệt, yêu cầu chính phủ Nhật Bản nhanh chóng trả lại những văn vật bị mất cho viện bảo tàng Anh.

Chính phủ Anh cũng phát biểu, những văn vật này là côi bảo của nhân dân thế giới, không phải của riêng một quốc gia hay dân tộc nào, bọn họ mãnh liệt yêu cầu chính phủ Nhật Bản trả lại văn vật, nếu không sẽ áp dụng chế tài cứng rắn đối với Nhật."
"Bộ ngoại giao Nhật Bản tuyên bố: Bọn họ tuyệt đối không đem côi bảo của dân tộc trả lại cho viện bảo tàng Anh."
"Chính phủ Anh đưa ra kháng nghị với đại sứ quánh Nhật Bản."
"Chính phủ Nhật Bản…"
"Chính phủ Anh…"
Nhìn những tin tức xuất hiện trên tivi, Tô Hiểu Mai cười tươi như hoa, hớn hở nói: "Anh và Nhật Bản đều không phải hạng tốt đẹp gì, chúng đây là chó cắn chó, chỉ không biết, cuối cùng là bên nào thắng.

Bất quá, cái đó và chúng ta không có quan hệ, chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch là được."
Trương Văn Trọng lại cười lạnh, hỏi: "Tôn Nguy, các cậu chuẩn bị thế nào rồi?"
"Trương ca, chúng em đã chuẩn bị tốt rồi, cũng đã triển khai hành động rồi." Tôn Nguy đưa tay chỉ vào tivi, vừa cười vừa nói: "A, anh xem, chính là tin này."
Trong tivi là hình ảnh một nữ phóng viên.

Cô đang đứng trên một con thuyền, hưng phần chỉ vào biển lớn bên cạnh nói: "Trong vùng biển đông đã phát hiện một chiếc thuyền đắm, hoài nghi trong thuyền có rất nhiều văn vật trân quý, trước mắt khu vực này đã cấm tàu thuyền qua lại, các ban ngành có liên quan đang chuẩn bị công việc trục vớt."


— QUẢNG CÁO —