Tiên Y

Chương 317: Bữa Tối Tại Lâm Gia





Tới thòi gian đi làm, Trương Văn Trọng vẫn đến phòng bệnh trên lầu ba trước, xem rõ tình huống của bệnh nhân xong sau đó mới trở về phòng làm việc.
Tô Hiểu Hồng đang đợi bên trong phòng từ lâu.

Khi Trương Văn Trọng đi vào phòng, nàng đang cầm tạp chí Liễu Diệp Đao kỳ mới nhất xem.

Nghe tiếng bước chân, nàng quay đầu lại nhìn, nhìn thấỵ Trương Văn Trọng đi vào, vội vàng đứng dậy ân cần thăm hỏi: “Lão sư, thầy đã đến rồi.”
Trương Văn Trọng gật đầu, vừa cười vừa nói: “Ân, đã tới.

Ai, thế nào chỉ một mình cô, những nghiên cứu sinh đâu?”
Tô Hiểu Hồng hồi đáp: “Em nghĩ buổi chiều trong phòng y tế cũng không có bệnh nhân gì, nên cho họ đến thư viện tìm những tư liệu liên quan đến bệnh án.

Tuy rằng nước tới trôn mới nhảy, nhưng so với không tích cực còn tốt hơn phải không?”
“Ấn, nói không sai.

Kỳ thực đến lúc gặp chuyện mới đi học tri thức, so với bình thường học rồi quên, thì càng thêm nhớ kỹ.” Trương Văn Trọng tiến tới bên bàn làm việc ngồi xuống, sau đó mở máy vi tính xách tay, chuẩn bị tiệp tục tra tìm địa đồ trên inte.
Tô Hiểu Hồng hiếu kỳ hỏi: “Ai, lão sư, thầy mua máy vi tính hồi nào vậy?”
Trương Văn Trọng hồi đáp: “Mua hồi sáng hôm nay, tôi cần tra tìm một ít thứ trên inte, vốn muốn tìm cô hỗ trợ, đáng tiếc không có cô ở đây, cho nên nhờ Trần Hi em của bác sĩ Trần Nhàn giúp tôi mua dùm.”
Tô Hiểu Hồng hiểu ra, vừa cười vừa nói: “Nguyên lai là như vậy.

Chỉ là tra tìm trên inte cũng thật buồn chán lắm phải không? Thôi đợi khi em rành rỗi, sẽ giúp thầy gài một ít trò chơi vào máy.

Ai, được rồi, lão sư, hay thầy cùng em chơi trò ma thú thế giới đi? Chúng ta cấu thành tổ thầy trò liên minh, để những tên trong liên minh nghe tên của chúng ta thì đã kinh hồn táng đảm, bỏ chạy trối chết.
Trương Văn Trọng lắc đầu cười khổ, nói: “Coi như thôi, tiểu muội, tôi không có hứng thú đối với trò chơi.”
“Thật đáng tiếc.” Tô Hiểu Hồng vẻ mặt tiếc nuối, sau đó lại đột nhiên nhớ tới một việc, vội vàng đè thấp thanh âm, hỏi: “Ai, được rồi lão sư.


Bốn bệnh nhân trong phòng bệnh trên lầu ba xảy ra chuyện gì? Vĩ sao em cảm thấy khí cơ trong cơ thể bọn họ phi thường hỗn loạn?”
Tô Hiểu Hồng tuy là người tu chân, nhưng dù sao nàng cũng chỉ mới bước vào cánh cửa tu chân, tự nhiên nhìn không ra ba hồn bảy phách của bốn bệnh nhân bị mất một phách, nhưng có thể phát hiện được khí cơ bên trong cơ thể bọn họ đã hỗn loạn không chịu nổi.
Trương Văn Trọng cũng đè thấp thanh âm, đem chuyện xảy ra trong ngày hôm nay cùng với suy đoán của chính mình giảng thuật lại cho Tô Hiểu Hồng.
Tô Hiểu Hồng hít một hơi, nói: “Trời ạ, Bộ Bằng kia là người hay yêu quái? Không ngờ có thể hút hồn phách của con người? Vậy..

.vậy cũng thật quá đáng sợ đi thôi?”
“Ai biết được? Chỉ có tìm ra hắn, mới có thể biết được thân phận của hắn.” Nói đến đâỵ, Trương Văn Trọng không quên nói: “Tiểu muội, co nên cần thận một chút, cô có thất khiếu linh lung tâm, rất dễ trêu chọc tà vật tới.

Nhất là hiện tại, cô lại bước lên con đường tu chân, trước khi bản thân có được thực lực cường đại đủ để bảo hộ chính mình, cô càng thêm dễ trêu chọc tà vật hơn cà trước đây!”
Tô Hiểu Hồng cũng không hề lo lắng, hì hì cười, nói: “Yên tâm đi lão sư, em có khẩu Desert Eagle do thầy đưa cho, hơn nữa với kỹ thuật vô cùng cao minh của em, dù có tà vật đến đây, em cũng sê làm cho chúng nó chịu không nổi.

Huống chi em còn có lông chim của Tam Túc ô đưa cho, một khi gặp phải tà vật em ứng phó không nổi, em dùng lông chim thông tri cho Tam Túc ô, cũng không phải là như thông tri cho thầy sao? Em tin tưởng, tà vật có lợi hại thế nào, cũng không lợi hại bằng lão sư.” Nói xong nàng đưa tay thọt vào áo ngực, từ ngay khe ngực thâm sâu, lấy ra khẩu Desert Eagle đưa ra.
Đúng lúc này Trương Văn Trọng vừa uống vào miệng một ngụm trà nóng, nhưng ngoài ý muốn nhìn thấy cử động này của Tô Hiểu Hồng, liền kinh hãi, nhất thời không thể nhịn được, “phốc” một tiếng, đã đem toàn bộ ngụm trà nóng phun ra, làm ướt đẫm cà màn hình máy vi tính.
“Khái khái khái...” Trương Văn Trọng sặc liên tục mấy hơi, mới cười khổ nói: “Tiểu muội nha, sao cô đem pháp bảo giấu ở đó? Tôi nói, cô có thể đem nó giấu ở một địa phương bình thường một chút được không?”
Tô Hiểu Hồng cũng không cảm thấy đem khầu Desert Eagle giấu giữa hai vú có gì sai, vừa cúi đầu nhìn bộ ngực vĩ đại của mình, nàng có chút đắc ý nói: “Em nghĩ đem pháp bảo giấu ở đây mới tốt nha, nghĩ đến rất ít người có thể đoán được.

Em giấu pháp bảo ở đây, hắc hắc, mới có thể tạo ra bất ngờ đó thôi.”
“Cô...” Trương Văn Trọng cười khổ lắc đầu, thở dài một tiếng nói: “Mà thôi, tùy cô.

Cô nghĩ giấu ở đâu tốt thì giấu ở đó.

Tôi phải dành thời gian luyện hóa cho cô một kiện pháp bảo phòng ngự, để cô có thêm lực lượng phòng thân mới được.”
“Hì hì..” Tô Hiểu Hồng đắc ý cười, sau đó lại nhét khầu súng trở vào giữa bộ ngực.


Một màn này làm Trương Văn Trọng chỉ biết lắc đầu, nhíu mày cười khổ không ngớt, trong lòng thầm than: ‘Tiểu muội nha, lẽ nào không biết, động tác này của nàng sẽ có bao nhiêu lực sát thương đối với đàn ông sao?”
Nhưng Trương Văn Trọng thật không ngờ chính là, Tô Hiểu Hồng cũng đang âm thầm đánh giá thần tình biến hóa của hắn, nhất là khi phát hiện sắc mặt của hắn chợt ừng đỏ nhanh chóng dời ánh mắt đi nơi khác, nàng không khỏi đắc ý cười thầm trong lòng: “Hắc hắc, một chiêu này dĩ nhiên là có hiệu quà.

Lão sư a lão sư, một ngày nào đó, em sẽ cho ánh mắt của thầy không bao giờ dời khỏi người em đâu.”
Buổi chiều trong phòng y tế, quả nhiên đúng như Tô Hiểu Hồng đã suy đoán, không có bệnh nhân, nàng vẫn một mực say sưa xem quyển tạp chí y học mượn trong thư viện.

Trương Văn Trọng vẫn chúi đầu lên inte tìm địa đồ.

Thỉnh thoảng lại đứng dậy cùng Tô Hiểu Hồng đi lên phòng bệnh trên lầu ba xem xét tình huống của bốn người bị thương.

Trong lúc này.

người nhà của bốn người bị thương đều trước sau chạy tói phòng y tế.

Khác với những phụ huynh trước đây vừa chạy tới phòng y tế đều đòi chuyến sang bệnh viện cho con em minh, những vị phụ huynh này cũng không hề đòi chuyển viện.

Xét lại nguyên nhân, chính bởi vì bên trong phòng y tế có Trương Văn Trọng.

Trong mắt những vị phụ huynh này, tên tuổi của Trương Văn Trọng là bảng chữ vàng hiện nay trong quốc nội! Để con cái ờ lại bên trong phòng y tế trị bệnh, bọn họ thật vô cùng yên tâm.
Thời gian bất tri bất giác nhanh chóng trôi qua, sắc tròi dần dần tối sầm xuống tói, rất nhanh đã đến thời gian tan tầm.
Lâm Tử Mạn thu thập trong phòng mình, cời bỏ áo blouse, thay áo khoác thường phục, đi tói trong phòng Trương Văn Trọng, gương mặt ửng đỏ, hơi e thẹn nói: “Văn Trọng, đã đến giờ tan sờ.

Anh xem, chúng ta khi nào xuất phát đến nhà của tôi?”

“Ách? Đã đến giờ tan sở rồi sao?” Trương Văn Trọng nhìn xuống góc máy vi tính, vừa cười vừa nói: “Quả nhiên đã đến giờ tan sở.

Được, chúng ta đi.” Dứt lòi hắn đóng lại máy vi tính, cũng không mang theo, thuận tay bỏ vào ngăn tù bàn làm việc.
Tô Hiểu Hồng thấy thế vội vàng nói: “Sư phụ, thầy để lại máy vi tính ở nơi này, không sợ bị trộm mất hay sao? Bằng không thầy đưa nó cho em giữ hộ đi.

Thuận tiện em sẽ cài giúp thầy một số phần mềm tiện ích.”
Trương Văn Trọng suy nghĩ, cuối cùng gật đầu nói: “Cũng được.”
Tô Hiểu Hồng cười hì hì, nói: “Sư phụ, yên tâm đi.

Thuận tiện em cũng tải luôn mấy bộ phim cho thầy nha?”
“Tùy cô vậy.” Trương Văn Trọng cười khổ đáp, đem máy vi tính giao cho Tô Hiểu hồng.

Theo sau đứng dậy, nhìn Lâm Tử Mạn nói: “Đi thôi, Tử Mạn.

chúng ta đừng để cho hai bác phải chờ đợi lâu.”
“Ân.” Lâm Tử Mạn thần tình hân hoan gật đầu đáp ứng.

Lẽo đẽo theo ở phía sau lưng Trương Văn Trọng, đi ra khỏi phòng khám.
Đợi Trương Văn Trọng cùng Lâm Tử Mạn đi khuất, Tô Hiểu Hồng liền thở dài một hơi, mười phần đố kị nói: “Ài, không biết khi nào thì sư phụ mói chịu đến nhà của ta ăn cơm nhi....?”
Trương Văn Trọng cũng không thể biết Tô Hiểu Hồng đang suy nghĩ cái gì.

sau khi hắn cùng Lâm Tử Mạn ra khỏi trường đại học Ung Thành, liền vẫy một chiếc taxi, đi tói Lâm gia.
Đầu mùa đông cho nên sắc tròi cũng nhanh tối mịt, khi Trương Văn Trọng cùng Lâm Tử Mạn đến nhà họ Lâm, thì sắc trời đã hoàn toàn đen kịt.
Một chuyện khiến cho Trương Văn Trọng khá bất ngờ.

chính là trong nhà họ Lâm, ngoại trừ Lâm phụ và Lâm mẫu, cư nhiên còn xuất hiện thêm ba người khác.
Lâm Tử Mạn hiển nhiên cũng không biết chuyện này, cho nên nàng kinh ngạc há hốc miệng, hướng về phía ba người ngồi ở trên ghế sa-lon, đang dùng ánh mắt đánh giá cao thấp Trương Văn Trọng, hỏi: “Dì chú, còn có Toa Toa biểu tỷ*! Như thế nào mọi người đều xuất hiện ở đây? A...thật tức chết!” (*: Đáng lẽ là em họ, nhưng 1 số trường họp hơn tuổi hay do kính nể vẫn gọi bằng chị.


Theo ở miền bắc thì bắt buộc phải gọi theo họ dù lớn hơn bao tuổi.

Nhưng ờ miền nam nhiều khi em họ người ta vẫn gọi bằng chị vì hơn nhiều tuổi.)
Người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi mấy tuổi, ánh mắt khẽ lướt qua Trương Văn Trọng, rồi đáp: “Mẹ cháu khoe với chúng ta.

Nói rằng cháu tìm được một người bạn trai phi thường xuất sắc.

chúng ta không tin cho nên mới đến đây tận mắt nhìn xem.”
Lâm Tử Mạn biểu tình lạnh lùng, chen ngang: “Dì, quả nhiên miệng lưỡi của dì trước sau vẫn ác độc như một.” Nàng không thềm quản tói bà dì của minh nữa.

kéo Lâm mẫu qua, nhỏ giọng chất vấn: “Mẹ, sao mẹ lại gọi mấy người bọn họ tói nhà minh chứ?”
Lâm mẫu cười khổ: “Mẹ cũng đâu có muốn thế, ta chỉ nói qua một chút là con tìm được bạn trai rồi.

Kết quả, cả nhà dì con không mời mà tự kéo đến đây.

chẳng lẽ ta có thể đuổi họ về sao?” Theo sau bà nhìn về phía Trương Văn Trọng, nói: “Tiểu Trương, người nhà chúng tôi đều rất thẳng thắn vói nhau, mong cậu ngàn vạn lần đừng để bụng nha.”
Trương Văn Trọng mim cười hồi đáp: “Yên tâm đi, bác gái.”
Lâm Tử Mạn.

hừ lạnh: “Thẳng thắn? Mẹ...!”
Lâm mẫu nhìn Lâm Tử Mạn.

buồn bực trách móc: “Đứa nhỏ này, tại sao ngang bướng như vậy chứ? Tốt xấu gì bọn họ cũng là chú dì cùng biểu tỷ của con mà.”
Trong lúc hai mẹ con Lâm Tử Mạn xì xào bàn tán, thì cô nàng Toa Toa biểu tỷ của Lâm Tử Mạn, niên ki ước chừng khoảng hai mươi tuổi, dáng dấp thon thả xinh đẹp.

Cũng đang ngắm nhìn, đánh giá Trương Văn Trọng: “Di, người này thoạt nhìn rất quen mắt nha? Tựa hồ minh đã gặp hắn ở đâu đó rồi.”
Chú, dì Lâm Tử Mạn cũng dừng ánh mắt ở trên người Trương Văn Trọng, chần chừ nói: “Nghe Toa Ta nhắc nhờ, ta mới dám khẳng định, gã tiểu tử này đúng là nhìn có chút quen thuộc.”


— QUẢNG CÁO —