Tiên Y

Chương 502: Muốn Độ Xem Ai Nhiều Người Hơn Ư





Nghe những tiếng động lớn ầm ĩ bên ngoài dần dần biến mất, Thái Thuận Công thỏa mãn gật đầu, thầm nghĩ: “Năng lực của đám môn hạ đệ tử kia rất không tệ.

Tương lai sẽ bồi dưỡng bọn chúng....”
Theo sau liền nhắm hai mắt lại, loại bỏ tạp niệm tiến nhập vào trong cảnh giới đả tọa tĩnh tâm huyền diệu.
Bất quá, Thái Thuận Công đả tọa chưa được bao lâu thì một gã đệ tử Phù Bảo Tông thở hồng hộc, chạy vào trong điện tam thanh, kinh hoàng kêu lớn: “Không hay rồi.., sư tôn....”
Thái Thuận Công trợn mắt, bất mãn nhìn tên đệ tử không biết tốt xấu, chạy vào đây nháo loạn nơi tu hành của mình.

Thấy kẻ chạy vào là một trong số những đệ tử đích truyền, vẻ giận dữ trên mặt hắn càng đậm hơn, lạnh giọng quát: “Vương Thông, ngày thường ta dạy ngươi như thế nào? Vô luận gặp chuyện gì, đều phải bình tĩnh ứng phó trước sau như một cơ mà! Nhìn cái bộ dạng hoàng hốt này của ngươi, còn ra cái thế thống gì nữa?”
Vương Thông bị sư phụ trách mắng.

Trong bất tri giác, lại không biết phải giải thích như thế nào mới tốt.
Thái Thuận Công hừ lạnh một tiếng, sau đó mới hỏi: “Nói đi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Cuối cùng, Vương Thông cũng hồi phục thần trí, vội vàng bẩm báo: “Bẩm sư tôn, đệ tử phái người đi ra ngoài thăm dò đã quay về.

Nhưng cùng bọn hắn quay về ..., còn có thêm hai kẻ lạ mặt....”
Không đợi hắn nói dứt lời, Thái Thuận Công đã biến sắc quát: “Ngươi nói cái gì? Bọn chúng còn dẫn theo hai kẻ lạ mặt vào đây ư? Chẳng phải ta đã ra nghiêm lệnh, nếu không có sự cho phép của ta, cấm không được tự tiện mang ngoại nhân vào ư? Bọn chúng dám trái môn quy, thật to gan!”

Vương Thông vội vàng thanh mình: “Theo đệ tử quan sát, mấy vị sư đệ kia hẳn là bị hai kẻ lạ mặt bức hiếp, chứ không phải nguyện ý dẫn người ngoài vào núi.”
Lúc này, sắc mặt Thái Thuận Công mới ôn hòa trở lại, khoát tay: “Nói tiếp đi.”
“Dạ.” Vương Thông hít sâu một hơi, vội vàng bẩm báo một cái tin tức kinh thiên động địa: “Trong tay hai kẻ lạ mặt kia..., còn.., cầm theo thủ cấp của nhị vị sư thúc Liễu Chính Địa và Diệp Vô Đạo.”
“N2ươi..., ngươi nói cái gì? Trong tay bọn hắn còn cầm theo thủ cấp của Liễu Chính Địa và Diệp Vô Đạo sao? Điều này..., không có khả năng.

Hai người họ đang ở Cửu Phong sơn cơ mà..., chăng lẽ bọn hắn đã lâm nạn ư?” Thái Thuận Công kinh hãi đứng bật lên chất vấn, trên mặt hắn cũng lộ vẻ khiếp sợ khó tin.
Không chỉ có Thái Thuận Công rất khiếp sợ, mà hơn trăm gã đệ tử Phù Bảo Tông đả tọa ở đây, đồng dạng cũng phi thường hoảng sợ.

Đưa mắt nhìn nhau một hồi, liền có người thất thanh kinh hô:
“Liễu sư thúc và Diệp sư thúc bị giết hại ư? Này.., điều này sao có thể?”
“Diệp sư thúc có tu vi Nguyên Anh kỳ, hơn nữa còn được táng cường rất nhiều pháp bảo, phù chú ah!”
“Hiện giờ hai kẻ sát nhân còn dám mang theo thủ cấp đến Phù Bảo Tông chúng ta? Đây không phải là muốn chống đối lại Phù Bảo Tông sao? Bọn chúng thật to gan!”
Trong tiếng rống giận, đám môn hạ đệ tử Phù Bảo Tông lần lượt quỳ gối xuống trước người Thái Thuận Công, bi thông khẳn cầu: “Xin tông chủ hãy làm chủ việc này, báo thù rửa hận cho hai vị sư thúc!”
Thái Thuận Công nghiến ráng, nghiến lợi nói: “Yên tâm, ta nhất định sẽ báo thù! Ta không chỉ muốn thủ cấp của hai kẻ lạ mặt kia, mà còn dùng máu tươi của hơn mười vạn dân chúng xung quanh, để tiễn đưa nhị vị sư đệ!”
Lập tức, hắn nhìn Vương Thông khoát tay, phân phó: “Đi, mau dẫn ta đi gặp hai tên hỗn đàn kia!”
Trước khi rời khỏi điện tam thanh, hắn vẫn không quên căn dặn chúng đệ tử: “Cát Tương, ngươi lập tức đánh chuông cảnh tỉnh, triệu tập các đệ tử trong tông về đây.


Cửu Long, ngươi đi thông tri cho Mạc sư bá đang bế quan tu luyện.

Những người còn lại, hãy đi theo ta.”
“Dạ!” Chúng đệ tử Phù Bảo Tông trong tam thanh điện, đồng thanh hô lớn.
Lúc tiếng chuông báo động chói tại vang lên, thì Trương Văn Trọng cùng Trần Hi cũng đã vượt qua sơn môn của Phù Bảo Tông rồi.

Dang bước đi trên bậc thắng đá.
Ờ phía trước hai người bọn hắn, là khoảng gần trăm tên đệ tử Phù Bảo Tông với
Diễn cảm kinh hoàng.

Mỗi khi hai người họ bước tới, đám đệ tử Phù Bảo tồng lại vội vàng thối lui ra phía sau hai bước.
Thực sự không phải đám đệ tử Phù Bảo Tông không muốn ngăn cản, mà là hai chiếc thủ cấp trong tay Trần Hi, đã khiến cho bọn chúng mất hết dũng khí ngăn cản! Ngay cả Liễu sư thúc và Diệp sư thúc đều tử nạn dưới tay hai kẻ lạ mặt này, bọn hắn như thế nào còn dám ngăn cản đây? Huống chỉ, từ trên người Trương Văn Trọng còn tản mát ra một cỗ khí thế ngập trời, tựa như thái sơn áp đỉnh ép chặt về phía bọn hắn.

Khiến cho bọn hắn mất hết ý chí chiến đấu.
Nương theo tiếng chuông báo động, hàng trăm ngàn đệ tử Phù Bảo Tông như hồng thủy nước lũ, trào ra từ bên trong núi, cũng lấy tốc độ cực nhanh bao vây Trương Văn Trọng cùng Trần Hi thành vòng tròn.


Trong tay bọn hắn, kẻ nắm vài đạo phù chú, hoặc là giương cao một hai kiện pháp bảo, hai mắt như hồ đói nhìn chằm chằm vào Trương Văn Trọng và Trần Hi, bày ra bộ dạng như muốn triển khai tư thế chiến đấu.
Rất nhanh sau đó Thái Thuận Công được một trăm gã đệ tử tỉnh nhuệ, tiền hô hậu ủng, xuất hiện ở trước mặt Trương Văn Trọng cùng Trần Hi.

Đồng thời còn híp mắt, cao thấp đánh giá hai người bọn họ.
Mặc dù, trong mắt hắn xem ra, trên người Trương Văn Trọng cùng Trần Hi đều chỉ tản mát ra linh lực ở trình độ Trúc Cơ kỳ mà thôi, nhưng hắn lại không dám phớt lỡ.
Một bên cẩn thận đánh giá hai người, một bên Thái Thuận Công thầm nghĩ trong lòng: “Hai kẻ lạ mặt này thực cổ quái! Bởi vì tu vi Trúc Cơ kỳ, đừng nói là hai người, cho dù hai trăm, hai ngàn người cũng không thể đánh bại Liễu sư đệ cùng Diệp sư đệ được! Hai kẻ này, hẳn là đang ẩn giấu tu vi....”
Thái Thuận Công tự cho rằng mình đã nhìn thấu Trương Văn Trọng cùng Trần Hi, nên hắn cười lạnh châm chọc nói: “Cho dù các ngươi ẩn giấu tu vi, hay cất giấu pháp bảo hung hiểm ngoan độc, nếu đã chạy tới Phù Bảo Tông chúng ta giễu võ dương oai, thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi! Chẳng cần nói đâu xa chỉ bằng nhân số hơn ngàn đệ tử Phù Bảo Tông ở đây, chúng ta đều có thể đem hai các ngươi đè chết.”
Trương Văn Trọng thản nhiên cười: “Ý của ngươi là nói, nhiều người sẽ có thể chà đạp ít người sao?”
“Đó là đương nhiên.” Thái Thuận Công cười lạnh: “Chẳng lẽ các ngươi nghĩ rằng, ta sẽ đơn đả độc đấu cùng các ngươi sao? Ngây thơ..., các ngươi giết hại Liễu sư đệ và Diệp sư đệ.

Hơn nữa còn chạy tới Phù Bảo Tông giễu võ dương oai.

Ta cần gì phải giảng giải đạo nghĩa với các ngươi chứ?”
Bất thinh lình hắn đề cao âm lượng, hướng đám đệ tử xung quanh quát lớn: “Chúng đệ tử nghe lệnh, đồng loạt xông lên, giẫm chết hai gã hỗn đản kia.”
“Giết! Giết! Giết!” Hàng trăm ngàn đệ tử Phù Bảo Tông rống giận hô lớn.

Thoạt nhìn thanh thế quả nhiên là đủ kinh thiên động địa.
Liếc mắt nhìn đám đệ tử Phù Bảo Tông đang xúc động, trên mặt Trương Văn Trọng không hề tỏ vẻ hoảng loạn.

Hắn chỉ cười ha ha nói: “Muốn độ nhân số ư? Hay lắm, ta sẽ đùa giỡn cùng các ngươi một phen!”

“Ngươi hoảng sợ quá mà hôn mê nói sảng sao?” Thái Thuận Công cười lạnh: “Bản thân ta muốn nhìn xem, các ngươi có khả năng lấy tứ lạng bạt thiên cân hay không?”
“Vậy ngươi mở to mắt ra nhìn đi.” Trương Văn Trọng lạnh nhạt cười nói.

Theo sau vung tay phải lên, lập tức Vạn Yêu Đồ Sách liền xuất hiện ở trong tay hắn.
Chẳng cần Trương Văn Trọng ra lệnh, từng đạo quang mang ở trong đồ sách bắn ra, hóa thành yêu quái hoặc xinh đẹp, hoặc là dữ tợn, khom lưng đứng ở trước mặt Trương Văn Trọng.
Có khả năng triệu hoán yêu quái từ trong sách hiện ra.

Đó chính là pháp bảo Vạn Yêu Đồ Sách, mà Trương Văn Trọng thu được ở Nam Dương.
Chỉ chớp mắt công phu, hàng trăm loại yêu quái được Trương Văn Trọng triệu hoán Ra.
“Này.., điều này sao có thể?” Cảnh tượng quỷ dị không chỉ làm cho chúng đệ tử Phù Bảo Tông phi thường khiếp sợ, mà đồng dạng cũng khiến Thái Thuận Công thất thanh kinh hô lên: “Đây rốt cuộc là pháp bảo gì, mà có thể triệu hoán ra nhiều yêu quái đến thế? Hơn nữa thực lực của đám yêu quái này không phải yếu..., Chẳng lẽ quyển sách trên tay hắn cũng là một loại chuẩn tiên khí hay sao?”
Nhìn Vạn Yêu Đồ Sách đang không ngừng triệu hoán ra yêu quái.

Trên mặt Thái Thuận Công chảy túa ra từng giọt mồ hỏi lạnh.

Còn đám đệ tử Phù Bảo tồng, thì cũng hoảng loạn kinh hô: “Tông chủ, chúng ta phải làm sao đây?”
Lúc này, Thái Thuận Công đã Chẳng thèm quản tới phong độ khí chất.

Vội vàng nhìn chúng đệ tử, hổn hển quát tháo: “Lên, đều lên hết cho ta! Phải mau chóng khống chế hắn....”


— QUẢNG CÁO —