"Được rồi...giới thiệu với các em, học sinh mới của lớp ta"
"Nhâm Liễu Phương mời em"
Nhâm Liễu Phương dụt dè đứng lên bục, cô rất ngại ngùng khi có nhiều người nhìn mình như vậy
"Xin.xin chào.mọi..người"
"Mình mình. là là..Nhâm..Liễu Phương"
"Mong...mọi người giúp đỡ từ nay"
Khi Nhâm Liễu Phương giới thiệu xong ở dưới liền sôi nổi bàn tán
"Ê đây không phải là con bám theo thiếu gia nhà họ Khánh sao"
"Thật không biết xấu hổ mà"
"Nghe bảo cậu ta không cha không mẹ, là một đứa con hoang đó"
Ngoài những lời nói xấu còn có những lời xấu châm chọc khiến cho Nhâm Liễu Phương cảm thấy tủi thân...cô không biết làm gì ngoài đứng im đó
/Bụp/ "Im...hết cho tôi"
Khánh Vỹ Tĩnh đập mạnh xuống bàn quát lên khiến cho những người xung quanh giật bắn người
Nhờ vậy mà những tiếng bàn tán về Nhâm Liễu Phương đã không còn
"Phương Phương lại đây, ngồi chung với tớ"
Thầy Nghiêm cũng khẽ nhíu mày
"Phương Phương, con xuống ngồi cạnh Khánh Vỹ Tĩnh đi"
"Khụ..khụ được rồi...các em mở sách ra chúng ta bắt đầu học"
Ở dưới chỗ Khánh Vỹ Tĩnh, Nhâm Liễu Phương đang lau đi nước mắt...cô đang cô gắng che dấu đi cảm xúc của mình
"Phương Phương...cậu sau thế?"
"Không..tớ không sao..chúng ta mau học thôi"
Khi đến giờ giải lao
"Cuối cùng cũng xong tiết rồi... Phương Phương chúng ta đi ăn gì đó đi"
"Được được..chúng ta mau đi thôi"
"Cậu ngồi đây đi...tớ đi lấy đồ ăn cho Phương Phương"
"Ừ..ừm. phiền cậu rồi"
Một lúc sau Khánh Vỹ Tĩnh đem theo 2 dĩa đầy ắp thức ăn tới
"Waaaa ...Tĩnh Tĩnh cũng nhiều quá đó"
'Lại còn là những món tớ chưa được thử bao giờ"
"Trước giờ tớ chỉ ăn cơm không với một tý rau"
Khuôn mặt của Nhâm Liễu Phương dần trở nên buồn bã
"Tĩnh Tĩnh chắc nó tốn nhiều tiền lắm nhỉ... lần sau chỉ cần mua đồ ăn bình thường được rồi"
Khánh Vỹ Tĩnh nghe được câu đó khuôn mặt cậu liền trở nên ủ rũ, trong thâm tâm của cậu dần trở nên kiên định chắc chắn hơn về việc sẽ bảo vệ Nhâm Liểu Phương
"Phương Phương...cậu đã chịu khổ cực như thế nào vậy?"
Khánh Vỹ Tĩnh liền búng vào trán Nhâm Liểu Phương
"A. đau.cậu làm thế"
"Được rồi Phương Phương cậu mau ăn đi...không phải cậu đang rất đói sao"
"Không tớ...tớ không đói lắm"
"Ọc..ọc.ọc"
/Do mat/
"Không. không phải..."
"Haha...được rồi...cậu mau ăn đi kẻo nguội mất"
"Ngon quá...ngon quá"
"Tĩnh Tĩnh món này ngon quá"
"Haha... Phương Phương ăn chậm thôi...còn nhiều lắm"
Sau một lúc khi cả hai đã ăn xong thì cùng trở về lớp học
"A...no quá..."
"Phương Phương cậu đúng là ham ăn thật..cậu ăn nhiều như vậy"
"Coi chừng sau này sẽ mập lên đó "
Nhâm Liều Phương nghe thấy vậy 2 má cô liền phồng lên nhìn Khánh Vỹ Tĩnh
"Hừ...ai cho cậu nói mình như thế...mình không có ham ăn"
"Rồi... rồi Phương Phương nhà ta không ham ăn"
"Hừ..."
Lúc này một giáo viên đi tới
"Này...em học sinh gì ơi..."
"Em...em sao ạ"
"Đúng rồi...là bạn nữ đó...em lên phòng giáo viên lấy đồ giúp cô nhé"
"Da..dạ em đi ngay"
"Tĩnh Tĩnh tớ đi một lát nhé.."
"Ừm...cậu đi đi"
Khi Nhâm Liễu Phương đã lấy xong và mang về lớp thì đã nhìn thấy một cảnh tượng
Ở bên ngoài lớp học, nhiều học sinh đang đứng xung quanh hình như đang hóng gì đó...Nhâm Liễu Phương tò mò liền cũng chen vào xem
Cô nhìn thấy một bạn nữ rất xinh đang cầm một tờ giấy đứng trước Khánh Vỹ Tĩnh, vẻ mặt ngại ngùng mà đưa tờ giấy cho Khánh Vỹ Tĩnh