Mẹ của Nguyệt Hâm Dao đung đôi bàn tay của mình sờ lên khuôn mặt nhỏ xinh của Nguyệt Hâm Dao
"Mẹ...con không sao...đang có người khác ở đây"
"Hâm Dao..con đột ngột chạy đi...mẹ rất sợ"
Lúc này ở phía sau vang lên một giọng nói của trẻ con, khiến cho cả 3 quay người lại, đó là một cô bé tầm 9 tuổi, mặc một chiếc áo của một ngôi trường trung học gần đây
"Anh là ai?"
Khuôn mặt cô bé rất nhỏ nhắn và đáng yêu, ngây thơ hồn nhiên
"Cô bé này...khoan đã.tóc màu bạch kim?"
"Nguyệt Hâm Dao cũng có mái tóc màu bạch kim"
"Hơn nữa nhìn họ rất giống nhau"
"Anh là ai?"
'Tiểu Tuyết, em về rồi sao?"
"A chi...."
/chạy tới ôm lấy/
"Em nhớ chị lắm"
"Chị Hâm Dao...hắn ta là ai vậy?"
Nguyệt Lộ Tuyết chỉ vào Thái Khôi Nguyên với thái độ dè chừng
"Tiểu Tuyết, con không được mất lễ phép"
"Cậu ta là người giúp Hâm Dao nhà ta đó"
"Con không tin...chắc chắn hắn ta có ý đồ gì đó với chị"
"Chị Hâm Dao chị phải cẩn thận, em sẽ bảo vệ chị"
Những câu nói của Nguyệt Lộ Tuyết khiến cho Thái Khôi Nguyên rất hoang mang
Mẹ của Nguyệt Hâm Dao đi tới bên Thái Khôi Nguyên
"Dì xin lỗi...con đừng trách con bé"
"Vì đã có rất nhiều chuyện xảy ra với Hâm Dao nên Lộ Tuyết nó mới vậy"
Đến đây Mẹ của Nguyệt Hâm Dao bỗng ủ rũ lại
"Nguyệt Lộ Tuyết rất thương chị mình"
/Lắc đầu/
"Dì Nguyệt...con không để bụng đâu"
"Nhưng đã có chuyện trước đó sao ạ"
Câu hỏi của Thái Khôi Nguyên khiến cho dì Nguyệt đứng lặng hồi lâu, xong cô quay ra nhìn chị em Nguyệt Hâm Dao
"Hâm Dao, Lộ Tuyết 2 con chuẩn bị dọn dẹp đi, chúng ta sẽ về sớm"
"Vâng...còn mẹ thì sao ạ"
"'Mẹ có chút chuyện lát nữa mẹ sẽ quay lại ngay"
Dì Nguyệt sau đó dẫn Thái Khôi Nguyên ra một góc và bắt đầu kể
"Hâm Dao con bé hồi nhỏ đã cứu Lộ Tuyết trong đám cháy"
Thái Khôi Nguyên nghe liền nhớ đến lời 2 tên kia đã nói
"Thì ra là đám cháy đó"
"Khuôn mặt của Hâm Dao có một vết sẹo chắc con cũng đã thấy"
"Đó là di chứng để lại khi Hâm Dao cứu Lộ Tuyết"
"Còn về vì sao Lộ Tuyết có những hành vi như vậy... Haizzz"
"Dì Nguyệt có gì sao ạ?"
"Dì thấy con là một người tốt...dì mong con có thể giúp Hâm Dao"
"Dì Nguyệt vì sao dì lại tin tưởng cháu?"
"Dì có thể cảm nhận qua đôi mắt con nhìn Hâm Dao rất thuần khiết, không giống những kẻ trước đây"
Thái Khôi Nguyên không biết nói gì chỉ lặng lẽ cúi xuống
"Chuyện có thể nói xảy ra từ 2 năm sau khi xảy ra vụ cháy"
"Gia đình ta đã trãi qua rất nhiều khó khăn..."
"Nguyệt Hâm Dao vì muốn giúp đỡ gia đình mà đã đi làm thêm "
"Cô bé làm thêm ở một quán cafe nhỏ"
"Nhưng bỗng một ngày có một đám côn đồ đi tới quán đó và để ý con bé"
"Khi ta nhận ra thì đã muộn...con bé đã bị đám đó bắt đi"
Đến đây Thái Khôi Nguyên trong lòng xuất hiện một cảm giác rất tức giận...đôi tay anh nắm chặt
"Sau đó...sau đó thì sao ạ?"
"Hâm Dao đã trãi qua những gì ạ?"
"Con bé đã thoát khỏi bọn chúng...con bé thật sự rất thông minh"
"Con bé đã một mình xoay sở để tự thoát ra"
"Nhưng từ đó có rất nhiều tin đồn bịa đặt về con bé...khiên tâm lý của Hâm Dao ngày càng nghiêm trọng"
"Từ đó Lộ Tuyết rất thương chị gái mình... nên luôn cẩn thận với những chàng trai xuất hiện bên chị mình"
Thái Khôi Nguyên chỉ im lặng, anh nhìn về bên Nguyệt Hâm Dao đang vui vẻ bên cạnh Nguyệt Lộ Tuyết, dường như đã có quyết định
"Dì Nguyệt...cảm ơn dì đã tin tưởng cháu..."
"Cháu sẽ giúp cô ấy...dì hãy tin cháu"
"Ừm...cảm ơn cháu..Thái Khôi Nguyên...ta biết cháu là một người tốt mà"
Sau đó Thái Khôi Nguyên và dì Nguyệt trở về, anh đi tới bên cạnh Nguyệt Hâm Dao nhưng bị Nguyệt Lộ Tuyết cản trở