Nhìn thấy Nguyệt Hâm Dao ngại ngùng như vậy, Nhâm Phương Nhu để ý khuôn mặt của Nguyệt Hâm Dao mới nhận ra vì sao cô hay bị người khác ghé lạnh và trêu chọc
"Hâm Dao...chúng ta vào nhà vệ sinh một lát đi"
"Hả.hả"
Nguyệt Hâm Dao chỉ mới kịp "Hả" đã bị Nhâm Phương Nhu kéo tay ra ngoài
"Tuyệt... nhà vệ sinh bây giờ không có ai"
"Phương... Phương Nhu cậu định làm gì vậy?"
Nhâm Phương Nhu nở một nụ cười dịu dàng, cô lấy 2 tay vuốt lên khuôn mặt của Nguyệt Hâm Dao, chầm chậm kéo cái mũ áo khoác xuống
Lộ ra một miếng vải trên khuôn mặt của Nguyệt Hâm Dao
"Hâm Dao...đây là lý do mà cậu bị tránh xa sao?"
Nguyệt Hâm Dao không nói gì, trông có vẻ tủi thân chỉ lấy tay che đi một phần khuôn mặt
/Năm lấy tay kéo ra/
Hâm Dao...cho dù ai chê khuôn mặt cậu đi nữa, nhưng tớ thì không, cậu rất đáng yêu đó Hâm Dao, chỉ một vết sẹo nhỏ này không làm cậu trông xấu đi đâu
/Bất ngờ/
"Cậu...cậu nói gì vậy?"
"Cậu không thấy khuôn mặt mình ghê tởm sao?"
/Lắc đầu/
"Không...Hâm Dao, tớ không thấy cậu trông xấu xí mà cậu rất là dễ thương và đáng yêu"
"Cậu đừng tự ti về khuôn mặt của bản thân, tớ tin rằng sẽ có người thích khuôn mặt cậu cho coi"
Nguyệt Hâm Dao chỉ lắc đầu...cô như đã sắp khóc ôm 2 tay trước ngực liên tục nói
"Không... Phương Nhu...sẽ không có ai đâu"
"Từ khi tớ bị vậy...ngoài ba mẹ, em gái tớ ra thì không..một...ai"
Nguyệt Hâm Dao vừa nói, cô vừa nhớ đến một cái tên
/Hâm Dao...tớ không ghét khuôn mặt cậu đâu/
/Khi có vết sẹo đó trông cậu còn rất xinh nữa/
"Thái...Khôi... Nguyên"
"Hả..Hâm Dao...cậu nói gì vậy?"
"Ai cơ"
/Hốt hoảng/
"Không...không...tớ không nói gì"
"Hâm Dao...thật ra..tớ hiểu cảm giác của cậu"
"Hả..cảm giác của tớ?"
"Ừm...từ hồi nhỏ tớ đã luôn bị bắt nạt chỉ vì hoàn cảnh nghèo khổ"
"Tớ và bà chỉ sống trong một con hẻm nhỏ cùng với phòng trọ rách nát"
"Không ai chịu chơi với tớ, còn luôn chế nhạo, bắt nạt mỗi khi tớ tới trường"
"Phương Nhu..."
"Nhưng rồi một ngày, có một cậu trai xuất hiện"
"Cậu ấy chính là hy vọng, niềm tin, là ánh sáng của tớ"
"Cậu ấy cho tớ hiểu được cảm giác được mọi người yêu thương là gì"
"Được vui chơi, được hưởng thức những món ăn mà trước giờ tớ chưa bao giờ được nếm"
"Cậu ấy còn cho tớ hiểu cảm giác có bạn bè sẽ vui như thế nào"
"Vì thế Hâm Dao ...không phải cuộc đời luôn chìm trong bóng tối đâu"
"Rồi sẽ có một ngày trong màn đêm đó sẽ xuất hiện những tia nắng chiếu xuống"
Nguyệt Hâm Dao nghe những câu đó khiến cô chìm vào suy ngẫm
"Phương Nhu...tớ hiểu rồi"
"Hâm Dao...hãy để tớ làm tia nắng đầu tiên của cậu nhé"
Nhâm Phương Nhu cười đưa bàn tay ra với Nguyệt Hâm Dao
Nguyệt Hâm Dao nghe được những lời đó, 2 bên mắt cô cũng đã có những giọt nước mắt chảy ra
/Gạt nước mắt đi/
"Ừm... Phương Nhu...tớ cảm ơn cậu"
"^^ Được rồi Hâm Dao để tớ nhìn kỹ khuôn mặt của cậu nào"
"Hả..hả"
Nhâm Phương Nhu nhào tới bên Nguyệt Hâm Dao gỡ miếng băng ra, khi gỡ ra khiến Nhâm Phương Nhu ngây cả người
/Wa...Cậu ấy đẹp quá vậy/
/Mình cảm giác...vết sẹo này không làm cô ấy trong xấu đi mà ngược lại, lại rất cuốn hút/
"Này..Phương Nhu...cậu sao vậy?"
"Không...này Phương Nhu"
"Tớ nghĩ cậu vẫn nên gỡ miếng băng này ra"
"Hả..không tớ không muốn"
"Tớ không muốn để mọi người nhìn thấy dáng vẻ này của tớ đâu"
/Cậu ấy có vẻ không chịu/
/Hmm...Liễu Phương mày thử nghĩ xem bây giờ nên làm gì đây/