Tiếng Chuông Ngày Đông

Chương 66: Nhà Ma (4)



Khánh Vỹ Tĩnh cùng Nhâm Phương Nhu nhanh chóng đi tìm 2 con số còn lại, về phần Thái Khôi Nguyên và Nguyệt Hâm Dao, cả 2 cũng đã thoát khỏi tên đó và đang núp nghỉ mệt

/Hộc...hoc/

"Hâm...Hâm Dao, cậu không sao chứ?"

"Không...tớ...tớ không sao"

"Khôi Nguyên, cậu bé tớ chạy như vậy, có mệt lắm không"

"Không...không sao, chỉ hơi mệt xíu thôi"

"Nghỉ xíu là khoẻ rồi"

Nguyệt Hâm Dao cúi mặt xuống, lấy ra chiếc khăn tay trong người mà lau lên mặt cho Thái Khôi Nguyên

Khiến cho cậu bóng chốc cứng đơ để im cho Nguyệt Hâm Dao lau mồ hôi cho mình

/Ở ngoài căn phòng/

"Mọi người nghĩ sao về cặp này"

Cách khán giả đều đưa bảng

/10₫/

"Còn em, em nghĩ sao về người cặp với chị em"

Nguyệt Lộ Tuyết không biết nói gì chỉ đưa bảng có số 10 ở đó lên, vì cô bé đã bị hành động bảo vệ Nguyệt Hâm Dao của Thái Khôi Nguyên làm chi xúc động

"Chị Hai, em ủng hộ 2 người"

"Vậy là cặp đôi này được điểm tối đa sao"

"Còn cặp đôi này thì sao nhỉ?"

Màn hình chuyển hướng đến Khánh Vỹ Tĩnh và Nhâm Phương Nhu

/Ở trong căn phòng tối/

"Phương Nhu...Phương Nhu



"Hȧ...hȧ"

"Cậu tìm được chưa?"

"Chưa tớ vẫn chưa tìm thấy, còn câu?"

"Chưa, nhưng tớ nghĩ là sắp thấy rồi"

Khánh Vỹ Tĩnh chỉ vào một chiếc hộp trông rất đáng ngờ được đặt ngay kệ,

cậu đi tới cầm lấy chiếc hộp và mở ra

Quả thật, bên trong có một ký hiệu và một con số

"Phương Nhu, tớ tìm thấy rồi, chúng ta mau tìm cái còn lại thôi"

/Tiếng động/

"Phương Nhu!"

Khánh Vỹ Tĩnh vội kéo Nhâm Phương Nhu xuống một cái bàn, cơ thể cậu nằm trên, Nhâm Phương Nhu nằm dưới, cả 2 nhìn nhau

Ở đó có tiếng bước chân chầm chầm đi tới, đó chính là gã cầm máy cưa, vì nghe thấy tiếng động nên đã đi tới đây

"Lạ thật, mình nghe có tiếng động ở đây mà"

"Chắc mình nghe nhầm rồi, để qua khu kia thử"

Tiếng bước chân dần dần nhỏ đi, Khánh Vỹ Tĩnh và Nhâm Phương Nhu hồi hộp, thở sâu, cả 2 nhìn nhau chỉ khi tên kia đi mất

/Ngồi dậy/

"À...ờm...Tớ xin lỗi"

"Không...không sao, cảm ơn cậu"

/Đỏ mặt/

Khánh Vỹ Tĩnh cùng Nhâm Phương Nhu bối rối, nhưng rồi một căn phòng đập vào mắt của cậu

"Phương Nhu, tớ nghĩ tớ biết mật mã cuối nằm đâu rồi"

"Hȧ..hȧ"



Nhâm Phương Nhu chưa kịp nói thì Khánh Vỹ Tĩnh đã kéo cô đi theo, vô được căn phòng cả 2 liên tục kìm kiếm mật mã

/5p trôi qua/

/10p trôi qua/

"Này Vỹ Tĩnh có chắc mật mã nằm ở đây không?"

"Tớ...để tớ tìm kỹ lại"

/Ở ngoài căn phòng chờ/

"Sao 2 người họ cứ tìm trong căn phòng đó vậy chị?"

"Chả lẽ mật mã cuối cùng nằm trong đó, nhưng đã 15p trôi qua rỗi

Lúc này chị nhân viên mới nói

"Không, cậu trai kia tìm đúng chỗ rồi, đây cũng chính là thử thách cuối cùng"

"Cậu trai đó rất thông minh đó, nếu để ý kỹ ở cạnh tường có bản thiết kế của căn phòng"

"Để em xem, đây đây là...."

"Đúng vậy, căn phòng này chính là mật mã cuối cùng, đã có rất nhiều người thất bại ở đây"

"Hoặc có thể nói là chưa ai có thể giải mã được"

"Vậy...liệu bọn họ có vượt qua được không đây"

Lúc này trạng thái của chị nhân viên thay đổi liền cầm điện thoại lên và bấm máy

"Alo, mau gọi mọi người tới đây"

"Có chuyện gì sao ạ?"

"Sắp có người phá đảo căn nhà kì quái rồi?"

"Sao...sao cơ, bọn em tới liền"

Vì chị nhân viên đã thấy Khánh Vỹ Tĩnh đã chú ý đến bản thiết kế ở trên tường, thái độ của cậu đã thay đổi và kéo Nhâm Phương Nhu về nhanh về căn phòng nhập mật mã