9.Giọng nói của A Trạch xuất hiện lần nữa làm tôi thở phào nhẹ nhõm.Lúc này tôi mới kinh ngạc nhận ra Trữ Dịch vẫn ôm tôi nãy giờ!Tôi thoát khỏi vòng tay của anh ấy, trong nhất thời không biết nên nói gì.“Xin, xin lỗi, em…”“Vừa nãy em nói muốn anh đưa em đi đâu?”Áo sơ mi của Trữ Dịch luộm thuộm, ống tay áo xắn lên, cả người đầy mùi thuốc lá.Xe của anh ấy đậu ở đây từ chiều, không hề di chuyển.Anh ấy vẫn luôn ở đây?“Anh, không đi sao?”Ánh mắt của Trữ Dịch lãng tránh.“Xe hết xăng rồi.”Tôi biết anh đang cố che đậy, nhưng tôi thực sự không thể dành cho anh ấy tình cảm thuần túy, vậy chi bằng dứt khoát cắt đứt đi.Tôi lặng lẽ gật đầu, xoay người trở về.【Mẹ nó! Đuổi theo đi! Anh có phải đàn ông không vậy?! Tôi đã chết! Cô ấy có nghĩ đến tôi cũng vô dụng!】【Nếu yêu cô ấy thì giữ cô ấy lại đi! Ở đây đa sầu đa cảm giống đàn bà có ích gì! Giữ cô ấy lại!】Trữ Dịch không nghe thấy A Trạch nói gì, có nghe thấy anh ấy cũng sẽ không đuổi theo, lòng kiêu hãnh của anh ấy không cho phép anh ấy cúi đầu.Huống hồ, tôi cũng không hy vọng anh ấy đuổi theo.Bất ngờ là tôi vừa vào nhà chưa được bao lâu thì Trữ Dịch đã gọi tới:“Anh chưa ăn tối, anh có thể đến chỗ em ăn trực một bữa được không?”“Không được rồi, em vừa tới đây, trong nhà cũng không có gì ăn, anh đến nơi khác ăn đi.”Trong điện thoại có tiếng đóng cửa xe.“Anh có đồ ăn, cho anh mượn cái nồi.”Tôi định từ chối, dù sao thì tôi và Trữ Dịch cũng mới chia tay.Nhưng tôi chưa kịp nói thì Trữ Dịch đã chặn lời tôi trước:“Trình Mộng, chia tay rồi anh vẫn là ân nhân cứu mạng của em, báo ơn khó như vậy sao?”Câu nói của Trữ Dịch kéo tôi vào đoạn ký ức đau khổ nhất.Tôi và Trữ Dịch ở bên nhau ba tháng, nhưng thật ra chúng tôi đã biết nhau từ bốn năm trước.Bốn năm trước, tôi đứng trên sân thượng công ty Trữ Dịch, định nhảy lầu.