Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 16: Vậy Mà Mày Cũng Ngủ Được



“Chuyện này…” Trần Tuấn đương nhiên không biết gì.

Ông ta về nhà nghe Hàn Thị khóc lóc nói Trần Mộc Miên bỏ nhà đi, cũng thấy bực mình, nên chẳng thèm quan tâm. Ông nghĩ con bé này tính tình cứng đầu, đi đâu thì đi, đến tối cũng phải về thôi.

Nhưng đến giờ ngủ, vẫn chưa thấy nó đâu.

Ông ta lúng túng: “Chuyện này… con thiệt không biết.”

“Vậy mà mày cũng ngủ được à?” Bà Trần tức giận đến nỗi tóc dựng đứng, những tua kim tuyến trên tóc rung lên bần bật. “Cả cái đất Thượng Hải này rối ren lộn xộn, vậy mà mày dám để nó một mình ngoài đường không về. Nếu là con của con ả vợ bé kia, chắc mày đã báo cảnh sát rồi. Hừ, đừng tưởng má không nhìn ra cái tâm địa của con vợ bé đó, nó chỉ mong con Mộc Miên chết đi cho đỡ chướng mắt, đúng không?”

“Má, cô ấy không có.”

“Không có? Không có mà nó dám sai đám côn đồ đi bắt cóc Mộc Miên? Đừng có nói với má là mày không nghi ngờ gì. Trong phòng làm việc của mày chỉ có một tấm ảnh, ngoài nó ra thì ai mà thù hằn với Mộc Miên đến vậy. Hừ, nó không phải chỉ ghét Mộc Miên, mà là ghét má nữa. Bực bội vì năm xưa má không cho nó bước vô cửa nhà này!”

“Rồi còn con nữa, mày là thứ cầm thú, con gái ruột bị hành hạ đến thế mà vẫn bênh vực cho con đ* đó. Má nói cho mày biết, nếu ngày mai mày không tìm được Mộc Miên về, thì cứ đợi ăn hành thay cơm đi.”

Trần Tuấn vừa thấy mẹ mình hóa thành một làn khói rồi biến mất, liền giật mình bật dậy, hoảng sợ nhìn quanh căn phòng tối đen.

Hàn Thị ngủ say, không phát hiện ra điều gì khác lạ, nhưng khi Trần Tuấn bật đèn lên, nhìn thấy trên người đầy những vết bầm tím, đó chính là do cây roi lông gà của mẹ đánh ra.

Mẹ thiệt sự đã nổi giận rồi.

Sáng hôm sau, vừa thức dậy, Trần Tuấn kêu quản gia tới hỏi về tung tích của Trần Mộc Miên.

Quản gia ngẩn ra một lúc, mặt mày không tự nhiên: “Ông chủ, lúc cô cả đi, sắc mặt giận dữ lắm, tụi tui không dám cản. Thiệt tình không biết cô ấy đi đâu.”

Trần Tuấn đâu phải là kẻ ngu, bèn cười nhạt: “Nó không hiểu chuyện, chẳng lẽ mày cũng không hiểu chuyện? Cô cả bỏ nhà đi mà không báo cho tao biết, giờ qua đêm không về, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao hả?”

Quản gia cúi đầu nhận lỗi, không dám cãi lại.

Trần Tuấn nổi giận đùng đùng, Hàn Thị nháy mắt ra hiệu cho con gái, Trần San Na tức tối đi xuống, rồi phàn nàn với Trần Tuấn: “Cha, cha không phải đang mắng chú Trung, mà rõ ràng là đang mắng con. Nếu cha thương cái đứa nhà quê đó như vậy, thì cứ để con đi là được.”

Trần Tuấn tất nhiên là thương con gái này nhất, nếu không sao lại nuông chiều đến mức sinh ra cái tính ngang ngược như vậy. Ông ta vội nói: “Cha đâu có trách con, chỉ là chị con cả đêm không về, nếu có chuyện gì…”

“Nó mà là chị gì của con, một đứa nhà quê thì có gì đáng để gọi là chị. Con không cần biết, trong cái nhà này, có nó thì không có con, có con thì không có nó, cha tự coi rồi tính đi!” Nói xong, cô ta bỏ đi, không thèm ăn sáng, giận dữ đi học.

Trần Tuấn nhức đầu, nhưng cũng không nỡ trách mắng đứa con gái yêu quý.

Đúng lúc đó, Hàn Thị bước tới, an ủi: “Ông à, tụi nó đều là con nít, ông sao lại chấp với tụi nó chi cho khổ.”

Trần Tuấn nhìn Hàn Thị, thấy bà ta mặc bộ sườn xám màu xanh đậm thêu hoa chìm, dáng vẻ thon thả như thiếu nữ đôi mươi, khuôn mặt thì được chăm chút kỹ lưỡng, đi ra ngoài chắc có người tin là chị của Trần San Na.

Trần Tuấn vốn dĩ rất thương yêu bà ta, nếu không đã không chống lại mẹ mà cưới, thậm chí không ngại dẫn bà ta lên Thượng Hải.

Nhưng nghĩ đến những lời chửi mắng của mẹ tối qua, cùng những gì Hàn Thị đã làm với Trần Mộc Miên, trong lòng ông ta lại thấy khó chịu.

Bèn nói một câu không mấy vui vẻ: “Cũng tại bà dạy con hay quá mà.” Nói xong, ông ta bực tức bỏ đi.