Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 162



Trần Mộc Miên hồi tưởng lại, có lẽ mũi tên năm xưa của vị quận chúa kia thật

sự muốn lấy mạng cô. Chỉ là khi đó cả hai đều ngây thơ, không nhận ra mà thôi.

Sau này, trong những ngày tháng bị hành hạ, cô không biết bao nhiêu lần tự hỏi

mình đã làm gì đắc tội với vị quận chúa ấy, nhưng mãi không có lời giải đáp.

Cho đến tận giây phút cuối đời, khi gặp lại lần nữa.

Nghĩ đến những ngày tháng tối tăm ấy, Trần Mộc Miên không kìm nén được, cả

người toát ra luồng sát khí đáng sợ. Theo từng tia oán hận của cô, không khí trở

nên ngột ngạt và đầy áp lực.

Áp lực này thậm chí làm rào chắn màu xanh bao quanh căn nhà rung chuyển,

dường như sắp vỡ tung.

Trong phòng, ông hai Đàm còn chưa kịp phản ứng thì giọng nữ quái dị kia đã

thét lên đau đớn.

Tiếng thét thảm thiết vang vọng trong đêm, như thể cơ thể bị xé toạc, đau đớn

tột cùng.

Ông hai Đàm hoảng sợ đứng dậy, nhìn chằm chằm vào cái cây đang run rẩy vì

đau đớn trước mặt: “Ngươi sao vậy?”

Giọng nữ khàn khàn, đầy đau khổ hét lên: “Oán khí mạnh quá! Mau ra ngoài

xem thử, có thứ gì đang tiến lại gần.”

Ông hai Đàm không kịp suy nghĩ, vội vàng chạy ra ngoài cửa, nhưng nhìn khắp

một lượt vẫn không thấy gì, ngay cả một bóng ma cũng không có.

Trong lòng đầy bất an, ông ta vội vàng trở lại sân.

Vừa nãy cái cây vẫn còn run rẩy, giờ đã yên tĩnh lại, trên thân cây chảy ra dòng

máu đỏ, bốc lên mùi hôi tanh nồng nặc.

Máu chảy xuống đất, lập tức thu hút một đàn côn trùng kỳ lạ, bọn chúng lao đến

hút máu sạch sẽ rồi biến mất.

Ông hai Đàm thấy con quỷ nhỏ trong bình không yên, nên lập tức thả nó ra

ngoài.

Con quỷ nhỏ đánh hơi được mùi máu tanh, bò lên cây, không ngừng liếm máu

trên thân cây, vẻ mặt đầy thỏa mãn.

Cho đến khi liếm hết máu trên thân cây, con quỷ nhỏ mới hài lòng chui vào lại

chiếc bình sứ.

Lúc này ông hai Đàm mới có tâm trạng hỏi tội: “Bên ngoài không có gì cả,

ngươi có nhầm không?”

Giọng nữ quái dị trở nên yếu ớt, lười nhác đáp: “Không thể nào, vừa nãy rõ

ràng có một luồng sức mạnh khủng khiếp ở ngoài kia.”

“Loại sức mạnh nào có thể khiến ngươi sợ đến thế?” Ông hai Đàm chưa bao giờ

thấy ả ta sợ hãi như vậy.

Giọng nói kia im lặng một lúc rồi mới trả lời: “Đó là oán niệm của ác quỷ đáng

sợ nhất trong địa ngục. Chúng đã trải qua tất cả những thảm cảnh ở nhân gian,

oán khí trên người chúng đến cả Địa Tạng Bồ Tát cũng không dễ dàng hóa giải.

Lạ thật, sao lại xuất hiện trước cửa nhà ngươi?”

Ông hai Đàm cũng thấy khó hiểu, dù ông ta đã làm một số việc ác ở Nam

Dương, thậm chí để tu luyện tà thuật mà làm vài chuyện tày trời, nhưng vẫn

không đủ để sinh ra oán khí mãnh liệt như vậy.

Huống hồ, những con quỷ nhỏ mà ông ta hại chết đều đã bị ông ta thu phục, trở

thành nô lệ cho ông ta.

Ông hai Đàm nghĩ ngợi một lúc, lắc đầu: “Có khi nào là Đàm Chí Văn quay lại

không?”

Ả nữ quỷ hừ lạnh: “Không thể nào. Đàm Chí Văn đã nhiều lần tùy tiện sử dụng

pháp lực để cứu con tiện nhân Trần Mộc Miên kia, khiến hồn phách bị thương,

rất cần pháp khí để tu bổ. Những năm qua, hắn luôn tìm kiếm pháp khí này để

hồi phục hồn phách. Chúng ta đã dùng nó để dụ hắn đi, trước khi đạt được mục

đích, hắn tuyệt đối sẽ không quay về. Nếu không, hắn và con tiện nhân Trần

Mộc Miên kia sẽ không còn đường cứu rỗi, hắn không dám mạo hiểm đâu.”

“Nếu không phải là hắn, vậy còn ai? Có phải ngươi cảm nhận sai rồi không?”

Ả nữ quỷ cười lạnh: “Ta việc gì phải lừa ngươi? Nếu không phải nhắm vào

ngươi và ta thì là chuyện tốt. Nếu thật sự là nhắm vào ngươi và ta, thì việc này

sẽ rất khó lường.”

Ông hai Đàm lúc này mới thấy lo lắng: “Mẹ kiếp, đúng là đêm dài lắm mộng.

Không thể tiếp tục chờ được nữa. Ngày mai ta phải lôi Trần Mộc Miên ra

ngoài.”

-