“Tôi…” Trần San Na hơi ngập ngừng một chút, nói: “Tôi là vị hôn thê củaVương Lợi Đạt, sắp kết hôn với ông ta rồi.”Trong giọng điệu của cô ta lộ rõ vẻ đắc ý, cằm hơi vươn cao, thái độ kiêu căngkhông sao che giấu được.Người đàn ông nghe vậy, chẳng những không có vẻ tán thưởng, mà trong mắtcòn chứa đầy sự thương hại. Hắn thở dài: “Tiểu thư, cô tự lo liệu cho bản thânđi.”Dứt lời, hắn quay lưng bỏ đi.Việc này khiến Trần San Na càng thêm bất an. Vì sao hắn lại tỏ ra thương hạikhi nghe câu nói đó?Chẳng lẽ Vương Lợi Đạt đúng như những gì trong thư đã nói, là một kẻ ác quỷsao?Ai lấy ông ta, kết cục đều sẽ vô cùng thê thảm.Lòng Trần San Na không khỏi bất ổn. Cô ta lại lần nữa tìm đến Vương Lợi Đạt,nóng lòng muốn hỏi rõ sự tình, nhưng hết lần này đến lần khác vẫn không gặpđược ông ta. Ở nhà không có, đến công ty cũng chẳng thấy đâu, rốt cuộc là ôngta đã đi đâu?Trần San Na bực dọc, hoang mang trở về dinh thự họ Trần. Đến nửa đêm, lạinhận được một cuộc điện thoại gọi đến.Đầu dây bên kia vang lên giọng nữ già nua, Trần San Na đoán ngay người đangnói chuyện chính là vị nữ tu mà cô đã gặp ban ngày. Bà ta trầm ngâm một lát rồimới chậm rãi nói: “Cô Trần, nếu cô muốn biết rõ chuyện về tiểu thư nhà tôi,mời cô ngày mai ghé qua một chuyến.”Nói xong, bà ta lập tức cúp máy.Trần San Na thấy có điều kỳ quặc, không hiểu sao bà ta lại biết số điện thoạicủa dinh thự.Cô ta không nghĩ ngợi nhiều, suốt đêm trằn trọc không ngủ được, vừa sáng tinhmơ đã lập tức đi đến nhà thờ.Trong giáo đường, vị linh mục và các nữ tu đã hoàn tất buổi cầu nguyện. Cả nhàthờ rộng lớn trống trải, chỉ có một mình A Cầm đang quỳ trước tượng thánh,miệng lẩm nhẩm cầu nguyện điều gì đó.Trần San Na bước tới, liếc mắt nhìn A Cầm từ đầu đến chân, ánh mắt mang theovài phần cảnh giác: “Bà muốn nói với tôi điều gì?”A Cầm từ từ quay đầu, ánh mắt chứa đựng tia lạnh lùng, nhìn người khác lạitoát ra vẻ oán hận khó hiểu.Trần San Na bất giác lùi lại mấy bước, đề phòng càng sâu.Thế nhưng trong nháy mắt, A Cầm đứng dậy, trở lại vẻ điềm tĩnh, như thể ngườivừa rồi chỉ là một ảo ảnh.“Quả nhiên là một giai nhân, không trách sao Vương Lợi Đạt lại muốn cưới côlàm vợ.”Nếu là người khác nói câu này, Trần San Na chắc chắn sẽ kiêu ngạo mà ngẩngcao đầu, biểu hiện rõ ràng bản thân mình không giống người thường.Nhưng đối diện ánh mắt của bà lão này, Trần San Na lại cảm thấy bất an. Lời bàta nói không hề mang theo ý khen ngợi.“Rốt cuộc bà muốn nói điều chi?”A Cầm thở dài, cất giọng: “Cô Trần, tôi chỉ nói một lần, cũng chỉ vì nghĩ côcũng là con gái, không muốn cô nhảy vào hố lửa mà thôi.”“Lấy Vương Lợi Đạt là nhảy vào hố lửa sao?”Trần San Na cười nhạt: “Có chi thì nói thẳng ra, đừng úp úp mở mở, làm ra vẻthần bí.”A Cầm khẽ gật đầu, nói: “Cô có biết gia nghiệp của Vương Lợi Đạt là từ đâumà có không?”Trần San Na cười khẩy: “Dĩ nhiên là do ông ấy tự mình gầy dựng nên, nhờ vàotài trí của mình mà kiếm được.”A Cầm lắc đầu: “Không phải đâu, toàn bộ gia sản hiện tại của ông ta đều làgiẫm lên xác hai người vợ trước mà có.”“Bà nói bậy bạ chi vậy? Dám nhục mạ vị hôn phu của tôi, tin hay không tôi sẽbáo cảnh sát bắt bà?”Ý của bà ta chẳng phải là nói Vương Lợi Đạt là kẻ ăn bám đàn bà sao?Nhưng sự thật lại thê thảm hơn những gì Trần San Na đã nghĩ.A Cầm khẽ nhếch môi, ánh mắt thoáng qua tia giễu cợt, bà thắp một ngọn nếnđặt trước tượng thánh.“Thưa cô, tiểu thư nhà tôi năm đó cũng như cô, một lòng một dạ tin tưởngVương Lợi Đạt. Nhưng chỉ khi gả về làm dâu, mới hay ông ta chẳng khác nàomột con quỷ đội lốt người.”“Đừng nhìn bây giờ Vương Lợi Đạt đã phát đạt, chứ hồi xưa, ông ta chẳng qualà một tên côn đồ đầu đường xó chợ. Dựa vào vẻ ngoài tuấn tú, ông ta mới lừađược người vợ đầu tiên, nhờ đó mới tạo dựng nên cơ ngơi nhà họ Vương.Nhưng ai ngờ được, khi thành công rồi, lòng tham của Vương Lợi Đạt càng lớn,ông ta không cam chịu để người đời chê cười là kẻ dựa hơi vợ, lao vào đầu tưlàm ăn khắp nơi.”“Nhưng lúc ấy tầm nhìn của ông ta lại quá tệ, thêm tính khí tự cao, tiêu tán hếtsạch tiền bạc của vợ, cuối cùng để xoay chuyển tình thế, ông ta nhẫn tâm đưavợ mình lên giường của kẻ khác.”