Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 173



“Em tỉnh rồi à?”

Giọng nói của Đàm Thuần Chi vang lên từ phía sau. Trần Mộc Miên quay đầu

lại, thấy anh đã mặc chỉnh tề. Còn mình thì quấn kín trong chiếc chăn, bên dưới

lớp chăn là thân thể trần trụi, khắp người phủ đầy dấu vết của anh để lại.

Trần Mộc Miên đỏ mặt, siết chặt lấy chiếc chăn: “Công tử, anh đã đi đâu?”

Đàm Thuần Chi bước tới, vén một lọn tóc trên vai cô, nhìn dấu hôn trên xương

quai xanh, ánh mắt thoáng chút ưu tư: “Nha đầu ngốc, giờ em phải gọi anh là

phu quân mới đúng, quên rồi sao? Chúng ta đã thành thân, em là vợ chính thức

của anh.”

Trần Mộc Miên vốn nên vui mừng, nhưng khi nhìn Đàm Thuần Chi, trong lòng

lại dâng lên cảm giác bài xích.

“Em… Em không xứng…”

Bàn tay của Đàm Thuần Chi khựng lại, trong lòng muôn vàn cảm xúc: “Anh

biết em nghĩ gì. Đừng sợ, những kẻ đã làm tổn thương em, ta sẽ không bỏ qua

cho bất kỳ ai. Em ở đây đợi anh, anh sẽ quay lại ngay.”

“Công tử đừng, anh đừng đi…” Trần Mộc Miên vội vã ôm chầm lấy anh, không

cho anh rời đi.

Đàm Thuần Chi vỗ nhẹ lên tay cô, quay người ôm lấy vai cô: “Nha đầu, đây là

món nợ anh nợ em. Những việc này phải để anh giải quyết. Em ngoan ngoãn

chờ ta về.”

“Không… công tử… sẽ nguy hiểm lắm…” Trần Mộc Miên còn muốn nói thêm,

nhưng cơ thể đã bị anh cố định, không thể cử động.

Đàm Thuần Chi nhìn cô, trầm giọng nói: “Nha đầu, anh sẽ dọn dẹp sạch sẽ tất

cả bọn chúng. Trên đời này sẽ không còn ai có thể làm tổn thương em nữa. Anh

cũng tuyệt đối không cho phép em làm những điều ngu ngốc vì anh thêm một

lần nào nữa.”

Trần Mộc Miên hiểu ý anh. Kiếp trước cô đã làm một chuyện vô cùng dại dột.

Đó là một vết thương đau đớn mà đến nay cô vẫn còn nhớ như in.

Khoảng một ngàn năm trước, Đàm gia là gia tộc được bệ hạ vô cùng sủng ái

trong chốn kinh thành.

Đàm gia chỉ có một vị công tử duy nhất, từ nhỏ đã nhận được muôn vàn ân

sủng. Đến tuổi học hành, y được đặc cách tiến cung, cùng Thái tử đồng môn

học tập.

Đàm Thuần Chi là người tài hoa hơn người, năm mười tuổi đã nổi danh khắp

kinh thành, ai ai cũng khen ngợi rằng công tử của Đàm Quốc Công sau này sẽ

có tiền đồ vô lượng.

Thế nhưng, chẳng hiểu sao, một ngày nọ Đàm công tử lại bắt đầu thường xuyên

lui tới các thanh lâu, làm thơ tặng hết bài này đến bài khác. Mỗi bài đều khiến

những kẻ si tình phải khắc cốt ghi tâm, nhưng bài nào cũng viết cho các kỹ nữ

nơi chốn lầu xanh.

Đàm Thuần Chi trở thành người trong mộng của các cô nương thanh lâu, nhưng

lại là đứa con bất hiếu trong mắt Đàm Quốc Công.

Trần Mộc Miên từ nhỏ đã hầu hạ bên cạnh lão phu nhân, đến năm mười bốn

tuổi, Đàm Thuần Chi say rượu được người đưa về từ thanh lâu. Đàm Quốc

Công không nén nổi cơn giận, sai người đánh y một trận tơi bời, đuổi hết những

nô tỳ hầu hạ xung quanh.

Lão phu nhân xót tôn tử, liền đưa Trần Mộc Miên đến bên cạnh công tử để hầu

hạ, chăm sóc.

Trần Mộc Miên tuân theo lời lão phu nhân, hầu hạ Đàm Thuần Chi rất chu đáo.

Thế nhưng, tính tình nàng cũng chẳng khác gì lão phu nhân, cứng nhắc, thận

trọng, luôn tìm cách quản thúc hắn.

Đàm Thuần Chi tính tình phóng khoáng, thấy nha hoàn nhỏ này thú vị, hắn nghĩ

ra đủ trò trêu ghẹo.

Trần Mộc Miên nhiều lần bị công tử chọc tức đến đỏ bừng mặt, còn hắn thì chỉ

cười ha hả. Nàng không chịu thua, nghĩ đủ mọi cách để trị lại hắn.

Mỗi lần Đàm Thuần Chi định đến thanh lâu, Trần Mộc Miên lại lén bỏ thuốc xổ

vào nước uống của hắn. Đàm Thuần Chi vừa bước tới cổng phủ thì bụng đau

quặn thắt, hôm ấy chẳng những không đi được mà còn phải nằm liệt giường

suốt ba ngày.

Trần Mộc Miên giả bộ lo lắng, chăm sóc hắn tận tình, nhưng trong lòng thì cười

thầm mãi.

Dù vậy, Đàm Thuần Chi vẫn luôn tìm cách thoát khỏi sự kiềm chế của Trần

Mộc Miên. Cứ như thế, hai người đấu qua đấu lại, bất phân thắng bại.

Cho đến một lần, Trần Mộc Miên vì muốn bảo vệ Đàm Thuần Chi mà bị người

ta đánh gãy chân tại thanh lâu.

Kể từ đó, Đàm Thuần Chi mới thay đổi tính tình, không còn lui tới những chốn

phong nguyệt nữa.

Đàm Quốc Công vui mừng, Đàm gia cũng yên ổn được một thời gian. Nhưng

chẳng bao lâu sau, Trần Mộc Miên theo Đàm Thuần Chi đến dự tiệc hoa đào

của Đại Trưởng Công Chúa, gặp vị Quận chúa Tư Nguyệt kia, họa từ đó mà

đến.