Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 187



Đàm Thuần Chi nói: “Vợ không biết đấy thôi, xương cốt của hai ta chính là mắt

trận.”

Trần Mộc Miên ngẩn người nhìn anh: “Mắt trận?”

“Đúng vậy, năm xưa trước khi anh qua đời, đã nhờ pháp sư Nam Cương thiết

lập mắt trận. Bọn họ nợ ân tình của anh, nên anh nhờ họ bố trí trận pháp. Sau đó

lại tìm thầy phong thủy cao tay, xây dựng huyệt mộ này. Huyệt mộ nơi đây có

thế đất đặc biệt, tụ tập linh khí của trời đất, có thể giữ cho thi thể anh ngàn năm

không hư thối. Quan trọng hơn nữa là…”

Đàm Thuần Chi quay đầu lại, kéo tay Trần Mộc Miên, để cô chạm vào thi thể

trong quan tài. Trần Mộc Miên vừa chạm vào, tim đã đập thình thịch: “Sao lại

ấm thế này?”

Nếu không phải chính Đàm Thuần Chi xác nhận, Trần Mộc Miên không sao tin

nổi đây là một thi thể đã chết hàng nghìn năm.

Đàm Thuần Chi ôm cô, cắn nhẹ vành tai cô, nói khẽ: “Bởi vì phía dưới kết nối

với long mạch, không những giúp giữ ấm cho thi thể của anh, mà còn đảm bảo

dòng máu của nhà họ Đàm được tiếp tục.”

Trần Mộc Miên không thể hiểu nổi. Thi thể đã chết nếu để ở nhiệt độ thường

không phải càng dễ bị phân hủy sao? Không phải nên bảo quản đông lạnh ư?

Đàm Thuần Chi nhìn ra được sự nghi hoặc của cô, anh chỉ vào sợi dây chuyền

khắc hoa văn hình bầu dục đang đeo trên cổ thi thể. “Đây là viên thiên châu mà

anh lấy được từ người Bắc Nhung, cùng với long mạch kết hợp tạo thành một

trận pháp độc nhất vô nhị. Nếu không có thứ này, thi thể của anh sẽ bị phân hủy,

hồn phách cũng sẽ tan rã, thậm chí vận khí của nhà họ Đàm từ đó sẽ chấm dứt.”

“Thật lợi hại vậy sao?” Trần Mộc Miên ngước nhìn viên châu, vẻ mặt vừa căng

thẳng vừa hiếu kỳ, đưa tay muốn chạm vào, nhưng bị Đàm Thuần Chi ngăn lại.

“Chỉ cần nhìn thôi, đừng chạm vào nó.”

Trần Mộc Miên ôm eo anh, giọng nũng nịu: “Tại sao?”

Đàm Thuần Chi cười: “Thứ này dương khí quá nặng, phụ nữ mà chạm vào sẽ

mọc râu đó.”

Trần Mộc Miên trừng mắt: “Nói bậy, trên đời làm gì có thứ như vậy.”

Đàm Thuần Chi không cho cô cơ hội chứng thực, đóng nắp quan tài lại trước

mặt cô. “Nha đầu, anh không hề gạt em đâu. Còn em, sao lại tò mò đến thế?”

“Em làm sao mà không tò mò cho được? Chẳng lẽ nhờ có thứ này mà anh đã

cứu em ra khỏi địa ngục?”

Trần Mộc Miên dựa sát vào người anh, vẫn luôn thắc mắc về chuyện này.

Khi ấy, cô cứ nghĩ bản thân sẽ phải chịu khổ hình dưới địa ngục, không ngờ lại

có thể thoát ra. Cô chỉ nhớ mơ hồ rằng Đàm Thuần Chi đưa cô đến cầu Nại Hà,

cho cô uống nước Vong Xuyên của Mạnh Bà, nhưng hoàn toàn không nhớ rõ

mình làm sao thoát được địa ngục.

Đàm Thuần Chi ôm cô thật chặt đi xuống bậc thang, sợ tà áo dài của cô vướng

vào chân, anh còn giúp cô vén lên.

“Nha đầu, những chuyện đó không quan trọng, đều đã qua rồi.”

Dường như Đàm Thuần Chi không muốn nhắc lại. Trần Mộc Miên cúi đầu nhìn

xuống đất, phát hiện những viên gạch trên nền nối tiếp nhau, bao bọc chặt lấy

quan tài, tạo thành thế trận phòng ngự.

Trần Mộc Miên ngạc nhiên: “Nơi này đúng là khắp nơi đều là cơ quan, người

ngoài mà xông vào thì chắc chắn không thể thoát ra được.”

Đàm Thuần Chi không có hứng thú nói chuyện này, đi đến bên tường, ấn một

viên gạch. Viên gạch chìm xuống, bức tường đá dịch chuyển, hiện ra một gian

thạch thất khác.

Phòng này tuy nhỏ hơn, nhưng cũng khá rộng.

Tuy nhiên, những đồ vật bày biện ở đây lại có phần kỳ lạ. Trần Mộc Miên đảo

mắt nhìn mấy thứ quái dị trên kệ, rồi liếc sang chiếc giường chạm khắc long

phượng đỏ rực ở giữa phòng, trong lòng bỗng run lên.

“Ông xã, đây là nơi nào vậy?”

Đàm Thuần Chi khẽ cười, giơ tay vén màn, kéo Trần Mộc Miên đến bên

giường. “Vợ cởi đồ ra đi.”

Trần Mộc Miên cảm thấy chân như mềm nhũn: “Không không thích hợp đâu…

Chân em vẫn còn nhức lắm.”

Đàm Thuần Chi véo mũi cô: “Muốn rồi à?”

“Đừng nói bậy, em không có…”

“Muốn cũng không được, chưa phải lúc.” Đàm Thuần Chi bước qua một bên,

không biết từ lúc nào đã xuất hiện một tỳ nữ. Không cần nói cũng biết, đây là

tượng nữ tuẫn táng theo mộ phần.

Nữ tượng duyên dáng tiến lên, đưa khay thuốc đến trước mặt Đàm Thuần Chi.

Anh cầm lấy một chiếc hộp sứ trên khay, trở lại bên cạnh Trần Mộc Miên.

“Anh biết vợ không khỏe trong người, đặc biệt chuẩn bị loại thuốc bí truyền từ

linh chi tuyết. Chỉ cần thoa lên người, em sẽ hết mệt mỏi, thoải mái cả thân

thể.”

Thấy Trần Mộc Miên vẫn chưa cởi đồ, Đàm Thuần Chi vung tay lên, y phục

trên người cô như lớp vỏ rắn, tự động trút xuống.

Trần Mộc Miên hoảng hốt lấy tay che ngực: “Còn có người mà, anh…”

“Đâu có ai?”

Trần Mộc Miên nhìn xung quanh, nữ tượng khi nãy đã biến mất không thấy

đâu. Cô vẫn ngượng ngùng: “Anh không thể để em tự cởi sao…”

“Anh không đợi nổi nữa.” Đàm Thuần Chi nhìn cô từ đầu đến chân, cười nói:

“Con cũng có rồi, sao vẫn còn e thẹn thế.”

Trần Mộc Miên đỏ mặt, rúc vào trong giường, định tìm chăn che lại, nhưng phát

hiện không có chăn. “Em… em chỉ là ngại thôi.”

Ánh mắt của Đàm Thuần Chi càng thêm đậm đặc dục tình. Giọng anh trở nên

trầm thấp: “Ngoan, nằm xuống, để anh thoa thuốc cho em.”

Trần Mộc Miên dù có thẹn thùng, cuối cùng cũng ngoan ngoãn làm theo. Đàm

Thuần Chi nhìn thân thể trắng muốt hoàn mỹ của cô, mở hộp ra, dùng tay lấy

thuốc mỡ màu trắng, bắt đầu thoa lên người Trần Mộc Miên.

Bàn tay anh vừa to vừa dài, ngón tay thon đẹp, thuốc mỡ được anh xoa đều trên

lòng bàn tay, rồi từng chút một bôi lên khắp người Trần Mộc Miên.

Khi đến ngực, anh dường như cố tình bôi một lớp dày. Nhìn đống thuốc mỡ

trắng xóa phủ lên bộ ngực căng tròn của Trần Mộc Miên, đôi mắt anh càng

thêm thâm trầm.

Trần Mộc Miên bị ánh mắt anh làm cho tê dại cả người, không nhịn được

ngoảnh mặt đi, định tự mình thoa. Đàm Thuần Chi giữ tay cô lại, chậm rãi điều

khiển bàn tay cô, bôi thuốc thành vòng quanh ngực mình.

“Được rồi, được rồi, đủ rồi.” Trần Mộc Miên thấy đã xong, liền lên tiếng.

Nhưng Đàm Thuần Chi đột nhiên nắm lấy đầu nhũ hoa, bóp nhẹ một cái.

Trần Mộc Miên như bị điện giật, thở gấp kêu khẽ: “A~”

Tiếng kêu ấy làm cô đỏ bừng mặt, còn Đàm Thuần Chi thì cười đầy hàm ý. Bàn

tay anh lướt xuống giữa hai chân cô, nơi đó đã ướt nhẹp.

“Vợ ơi, em ướt rồi?”

Trần Mộc Miên không dám nhìn anh: “Anh nhanh lên… Em muốn đi vệ sinh.”

Đàm Thuần Chi chẳng vội chút nào, ngón tay trỏ men theo khe nhỏ của cô bé

mà mơn trớn, không tiến vào trong, chỉ thỉnh thoảng day nhẹ điểm mẫn cảm rồi

ấn mạnh xuống.

Trần Mộc Miên không tài nào chịu đựng nổi, nước nhờn cứ tuôn ra ào ạt. “Ông

xã, xin anh… Đừng như vậy.”

“Vợ không thích sao?” Vừa nói, Đàm Thuần Chi vừa đưa ngón tay vào trong.

Tiểu huyệt vốn đã trơn ướt, nên ngón tay có thể ra vào dễ dàng.

Đàm Thuần Chi từ từ rút ra đẩy vào, đưa hộp thuốc đến trước mặt Trần Mộc

Miên. “Vợ đừng vội, để anh thoa hết chỗ này cho em thoải mái rồi sẽ cho em đi

vệ sinh.”

Trần Mộc Miên biết rõ nếu anh chưa thỏa mãn, cô đừng mong thoát được. Cô

cắn răng, đột ngột đưa tay xuống, chạm vào vật cứng nóng của Đàm Thuần Chi.

Đàm Thuần Chi sững lại một chút, sau đó nở nụ cười ám muội: “Vợ muốn à?

Không được đâu, hôm nay chỉ thoa thuốc, không thể cho vợ được.”

Trần Mộc Miên sững người: “Ông xã nói thật?”

Đàm Thuần Chi dùng hành động để chứng minh lời mình. Suốt khoảng thời

gian sau đó, anh chẳng hề làm loạn mà thật sự thoa thuốc khắp người cô.

Thuốc mỡ có một mùi hương đặc biệt, giống hoa lan nhưng lại không phải.

Động tác của Đàm Thuần Chi vừa dâm đãng, vừa thuần thục, từ đầu đến chân

sờ nắn toàn bộ người Trần Mộc Miên, như châm lửa khắp cơ thể cô, nhưng anh

vẫn giữ dáng vẻ chính nhân quân tử, không hề vượt quá giới hạn.

Khi bôi thuốc xong, Trần Mộc Miên cảm thấy mình như muốn bốc hỏa, trong

khi Đàm Thuần Chi vẫn rất điềm nhiên ôm lấy cô, cùng nằm xuống ngủ.

Trần Mộc Miên xấu hổ vô cùng. Rốt cuộc anh muốn làm gì đây?