Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 31: Người Đàn Ông Nào Có Thể Chịu Đựng Được Việc Này



Tương Thông tựa lưng vào cửa xe cười đắc ý, nghĩ chắc Trần Mộc Miên đã hết đường thoát. Trần Mộc Miên giận dữ, nhưng thấy tài xế của Tương Thông kéo người lái xe ra một góc, không biết bàn chuyện gì.

“Anh muốn gì đây?” Trần Mộc Miên bực dọc hỏi, không hiểu sao người này lại mặt dày đến thế.

Tương Thông nghiêm giọng: “Em sợ gì, tôi đâu có ăn thịt em. Tôi thật lòng muốn báo ơn, tìm cho em một chỗ ở đàng hoàng.”

Trần Mộc Miên quả thực phát sợ, Thượng Hải không phải nơi cá nước lẫn lộn mà đầy rẫy lưu manh. Người cũng thế, quỷ cũng vậy, đều chẳng ra gì.

Cô bước xuống xe, tiến tới trước mặt Tương Thông, mỉm cười: “Anh thiệt lòng muốn báo đáp tôi?”

Nụ cười ấy khiến tim Tương Thông đập loạn, ánh mắt ngây thơ pha chút quyến rũ của cô làm anh ta không thể rời mắt. Anh ta ngây ngốc gật đầu.

Trần Mộc Miên “ừ” một tiếng, bất ngờ đá mạnh một cú vào người anh ta rồi bỏ chạy không ngoái lại.

Tương Thông ngã lăn ra đất, ngẩn ngơ nhìn theo bóng cô khuất dần, bỗng bật cười lớn. Thật thú vị, quá thú vị.

Tài xế chạy đến đỡ anh ta dậy, vừa phủi bụi vừa thở dài: “Cậu chủ, người ta đá cậu mà cậu còn cười được nữa hả?”

Tương Thông đáp: “Anh không hiểu gì hết, cậu đây lại thích như vậy.”

Tài xế nheo mắt: “Cậu chủ, ra là cậu ưa thế này. Tội nghiệp mấy cô tiểu thư, ai cũng yếu mềm dịu dàng, đóng vai hiền thê thục nữ. Nào ngờ cậu chủ lại thích cô nàng bạo dạn.”

Trần Mộc Miên chạy như bay, nhưng Tương Thông chẳng khác gì kẻ quái dị, thế rồi mà vẫn bám theo. Cô cuống cuồng rẽ vào một con hẻm, chẳng may đâm sầm vào chiếc ô tô.

May thay xe chạy chậm, nhưng cú đâm cũng làm cô choáng váng rồi ngất xỉu.

Tài xế trên xe hốt hoảng xuống kiểm tra, Tương Thông chạy đến ôm lấy Trần Mộc Miên.

Lúc ấy, cô gái ngồi ghế sau xe thò đầu ra, ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại ở đây?” Tương Thông ngẩng lên: “Chị họ?”

Đã quen biết thì dễ xử lý. Tương Thông bế Trần Mộc Miên lên xe, tài xế tức tốc lái thẳng tới bệnh viện.

Trên tầng thượng không xa, Đàm Thuần Chi đứng nhìn theo, mặt mày lạnh lẽo, sắc diện đầy u ám.

“Công tử, cứ để họ đưa người đi vậy sao?” Một bóng trắng phía sau lo lắng hỏi.

Đàm Thuần Chi cố nén giận, sau khi kiềm chế mới chậm rãi đáp: “Đây là thử thách mà cô ấy phải trải qua. Nếu không vượt qua, những gì ta làm trước giờ đều uổng phí.”

Bóng trắng cười giễu: “Nhưng nhìn cô ấy bị người khác bế đi, công tử không tức giận sao? Có ai chịu đựng nổi cảnh này?”

Đàm Thuần Chi nheo mắt, không quay đầu, chỉ phẩy nhẹ quạt, bóng trắng lập tức biến mất.

“Cô bé, em thật khiến ta đau lòng.”

Trần Mộc Miên chẳng hay biết gì, khi tỉnh dậy, đã thấy mình nằm trong một căn phòng sang trọng. Cô vội ngồi dậy, nhìn lại quần áo trên người thấy đã thay đồ, cô hoảng sợ kéo tay áo lên, thấy dấu son vẫn còn, mới thở phào nhẹ nhõm.

“Em tỉnh rồi?” Tương Thông cười bước vào, làm Trần Mộc Miên suýt nhảy dựng lên.

“Sao anh dai như đỉa vậy?!”

Gã này còn quá đáng hơn Đàm Thuần Chi. Đàm Thuần Chi dù là ma nhưng cũng chỉ thi thoảng xuất hiện dọa người. Còn gã này, từ khi gặp cô, cứ bám riết không buông, không biết rốt cuộc gã muốn gì!