Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 45: Tại Sao Cô Lại Muốn Giết Tôi



Trần Mộc Miên soi gương, rửa mặt qua loa rồi chỉnh lại mái tóc cho gọn ghẽ hơn, tránh để mình trông quá nhếch nhác. Nước lạnh táp vào mặt làm dịu đi phần nào sắc đỏ ửng vì cơn sóng tình dâng trào. Thế nhưng đôi mắt vẫn còn nét quyến rũ, càng nhìn càng lôi cuốn.

Đáng ghét, cái tên đàn ông chết tiệt kia, sao lại chọn đúng lúc này mà làm cô rối bời như vậy.

Trần Mộc Miên hít một hơi thật sâu rồi bước ra khỏi phòng. Tiếng bước chân nhẹ nhàng của một người phụ nữ vang lên ở phía cầu thang. Đúng như cô dự đoán, người đó đã đến.

Cô nói: “Tô Yến Yến tới rồi, có nên tránh đi một chút không?”

Bà Bạch lập tức đứng bật dậy, không giấu được sự kích động. “Tôi biết ngay, con khốn đó quả nhiên có chuyện mờ ám.”

Tương Thông ngăn lại, khuyên bà nên bình tĩnh, bà mới chịu lánh mặt như đã định sẵn.

Trong phòng giờ chỉ còn lại Trần Mộc Miên. Cô nhìn sang góc phòng, nơi có bóng dáng của một hồn ma nhỏ, khẽ hỏi: “Cô ta đến rồi, em có chắc nhận ra được người không?”

“Chắc chắn rồi, không cần giấu, khi chết em mang theo oán khí, thứ oán khí đó sẽ bám theo kẻ sát nhân. Chỉ cần cô ta xuất hiện, em nhất định sẽ cảm nhận được.” Hồn ma nhỏ đầy tự tin, thấy vậy Trần Mộc Miên mới an lòng.

Tô Yến Yến đứng ngoài cửa, ngập ngừng hồi lâu rồi mới gõ cửa. Cửa không khóa, chỉ cần gõ nhẹ là cửa sẽ tự mở ra.

Đêm tĩnh mịch, hành lang vắng lặng, ánh đèn yếu ớt làm cho lòng Tô Yến Yến càng thêm bất an.

Cô ta vốn không muốn đến, nhưng lại lo sợ, nếu người này thực sự biết điều gì đó thì phải làm sao?

Dù sao cũng phải tìm ra người đứng sau chuyện này.

Biết được kẻ đó là ai, chắc chắn sẽ có cách để khiến hắn im miệng mãi mãi. Nghĩ vậy, Tô Yến Yến lấy lại bình tĩnh đẩy cửa bước vào.

Căn phòng không lớn, mọi thứ trong phòng đều nhìn rõ một lượt.

Bên cửa sổ có một bóng người đứng đó, ánh đèn không chiếu rõ mặt nên Tô Yến Yến mơ hồ nhận ra đó là một cô gái.

“Cô là ai?”

Trần Mộc Miên nhìn rõ Tô Yến Yến, quả là một người phụ nữ đẹp lộng lẫy, chẳng trách lại làm người khác mê đắm. “Cô Tô, cô đến muộn rồi.”

Tô Yến Yến tiến lên một chút, nhìn rõ hình dáng của Trần Mộc Miên, là một cô gái trẻ trung, xinh xắn, trước giờ chưa từng gặp qua. Trong lòng cô ta càng thêm khó hiểu, nhưng vẫn giữ giọng điệu: “Cô bé, tôi và cô chưa hề quen biết, sao lại gửi bức thư như thế cho tôi?”

Trần Mộc Miên bước ra khỏi góc khuất, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt khiến Tô Yến Yến bất giác cảm thấy khó chịu.

“Có phải cô đã giết nó không?” Cô đột nhiên hỏi, khiến Tô Yến Yến không hiểu gì cả.

“Cô đang nói gì vậy?”

Hồn ma nhỏ nhìn rõ khuôn mặt của Tô Yến Yến, mắt bỗng đỏ rực, gương mặt bị thiêu đốt lộ ra khiến Trần Mộc Miên cũng phải lùi lại một bước.

Tô Yến Yến chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, sau đó một tiếng nổ vang lên trong phòng, làm mọi thứ trong căn phòng như vỡ tan.

May mắn là Trần Mộc Miên phản ứng nhanh, kịp thời tránh sang một bên.

Tô Yến Yến thì khác, vì không kịp né tránh nên bị mảnh kính vỡ cắt trúng tay. Khi cô ta nhìn lên, kinh hoàng nhận ra trước mắt mình là một đứa trẻ với gương mặt bị lửa thiêu đốt, trông vô cùng kinh khủng.

“Á… mày là người hay ma!”

“Là bà, chính bà đã giết tôi! Tại sao, tại sao bà lại giết ta?” Hồn ma nhỏ phẫn nộ chất vấn, chiếc ly trên bàn bay lên, ném thẳng vào Tô Yến Yến.

Tô Yến Yến bị đập trúng đầu, hét lên kinh hãi, kêu la rằng có ma rồi cố gắng chạy ra khỏi phòng.

Nhưng cửa đã bị khóa chặt, dù cô ta có đập cửa thế nào cửa vẫn không mở.

Hồn ma chớp nhoáng xuất hiện trước mặt cô ta, dồn cô vào góc tường. “Bà giết tôi thật đau đớn, lửa thiêu cháy rụi cơ thể tôi, đau lắm.”

Tô Yến Yến cầm túi ném về phía hồn ma, gào lên kêu cứu mạng, có ma. Nhưng dù cô ta có kêu gào thế nào, cũng không ai đến cứu.

“Tại sao, tại sao bà lại giết tôi?”