Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm

Chương 50



Đàm Thuần Chi nghe thấy tiếng rên rỉ đầy dục vọng của Trần Mộc Miên thì càng trở nên cuồng loạn hơn.

Anh gước lên, ánh mắt đầy quyết liệt nhìn thẳng vào cô. Trần Mộc Miên cảm thấy mình như bị đông cứng, không thể cử động, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đàm Thuần Chi.

Nhìn vào vẻ mặt của anh, cô cảm thấy như anh sắp nuốt chửng mình, trong lòng trỗi lên nỗi sợ hãi khiến cô chỉ muốn chạy trốn.

“Cô bé, công tử nhất định sẽ làm em sung sướng.”

Trần Mộc Miên chưa kịp hiểu hết lời anh, Đàm Thuần Chi đã vén áo lên, để lộ ra cương vật cứng như đá. Đôi chân cô như không còn thuộc về mình nữa mà tự động mở ra, để lộ lỗ nhỏ đã ướt át, đầy khát khao mời gọi Đàm Thuần Chi.

“Haha, đã ướt cả rồi, đúng là d*m đãng.”

“Không phải! Là anh đã dùng tà thuật, tôi không hề đồi bại như vậy.” Trần Mộc Miên không muốn thừa nhận, cô nhất quyết tin rằng mình bị trúng tà, nên mới trở nên d*m loạn như thế.

Đàm Thuần Chi nhìn chằm chằm vào lỗ nhỏ, thấy nước d*m chảy ra theo từng giọt, tràn xuống cửa sau, thậm chí rơi xuống cả tấm thảm mềm. Anh nheo mắt, nụ cười càng trở nên tà ác.

“Miệng thì chối, nhưng thân thể em lại rất thành thật. Cô bé à, anh còn chưa làm gì mà nó đã ướt đẫm rồi. Lượng d*m thủy này, ngay cả kỹ nữ ở kỹ viện cũng không nhiều như thế.”

Trần Mộc Miên tức giận, không ngờ anh ta lại hạ nhục mình như vậy: “Anh là đồ khốn! Tất cả là do anh, tôi không phải loại đàn bà như vậy.”

Nhưng với tình cảnh này, những lời phản bác của cô nghe sao mà yếu ớt.

“Nếu đã vậy, anh sẽ thả em ra, xem em sẽ làm gì.” Đàm Thuần Chi cười, vừa dứt lời, Trần Mộc Miên cảm thấy mình có thể cử động trở lại. Cô vội vàng bật dậy muốn bỏ chạy.

Nhưng vừa chạy được vài bước, nước d*m từ lỗ nhỏ chảy xuống, ướt đẫm hai chân, nhỏ giọt xuống đất như thể cô vừa mất kiểm soát.

Đôi chân cô mềm nhũn ngã xuống đất. Chỉ trong tích tắc, cô phát hiện mình đã ngã trên một tấm thảm lông trắng muốt.

Khi ngước mắt lên, cô không biết từ lúc nào đã bị đưa đến một căn phòng trang trí xa hoa nhưng vẫn mang đậm phong cách cổ điển.

Nhưng căn phòng này không có cửa sổ, bốn phía đều là tường, chỉ có ánh đèn nến tinh xảo thắp sáng.

“Nhìn em kìa, suýt nữa ngã đau, có sao không?”

Đàm Thuần Chi tiến lại gần, không biết từ lúc nào đã thay sang một chiếc áo mỏng như cánh ve, gần như không che được gì, để lộ thân hình rắn chắc, khỏe mạnh. Giữa đôi chân dài và thẳng tắp là một vật to lớn.

Trần Mộc Miên không kìm được, lùi lại vài bước: “Anh… anh thật hạ lưu.”

Đàm Thuần Chi nhìn chằm chằm vào khoảng giữa hai chân cô, khẽ vung tay một cái, Trần Mộc Miên ngay lập tức bị lột sạch, làn da trắng muốt hiện ra rõ ràng, không còn gì che đậy nơi đã rỉ nước d*m.

Cô vội dùng tay che ngực, giận dữ nhìn Đàm Thuần Chi: “Chỉ biết ức hiếp phụ nữ, anh không phải là đàn ông.”

Đàm Thuần Chi tiến tới, ngắm nghía cô từ đầu đến chân: “Em sinh ra là để anh ức hiếp, anh muốn làm gì thì làm.”

Thật là vô liêm sỉ, quá vô liêm sỉ.

Nhưng dù là vậy, vẻ ngoài đẹp đẽ của Đàm Thuần Chi vẫn làm tim Trần Mộc Miên đập nhanh hơn.

Đồ khốn, đẹp đẽ đường hoàng mà lại đê tiện thế này.

Đàm Thuần Chi cúi xuống, nắm lấy một bên cổ chân của cô, Trần Mộc Miên dùng chân còn lại đá anh, nhưng anh lập tức bắt lấy, mạnh mẽ tách hai chân cô ra, để lộ hoàn toàn chỗ nhạy cảm.

Cô vội vàng dùng tay che lại, nhưng Đàm Thuần Chi lại khiến cô không thể cử động.

Khi cô nằm ngửa trên tấm thảm, hai chân mở rộng, cô thấy Đàm Thuần Chi đưa tay lên, nhấc một giọt d*m thủy rồi đưa vào miệng mình.

Anh nếm thử, ánh mắt càng thêm tà ác khi nhìn Trần Mộc Miên: “Ngọt thật.”

Trần Mộc Miên cảm thấy mặt mình đỏ bừng, cô quay đầu sang chỗ khác, không dám nhìn vào mắt Đàm Thuần Chi.

“Cô bé, thân thể em kiếp này thật khiến anh hài lòng.”