*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thợ trang điểm hẹn tới lúc tám giờ.
Bảy giờ rưỡi sáng, một cô gái xách vali đồ trang điểm đi vào tiểu khu.
Tiểu khu quá cũ, có vấn đề trong việc quy hoạch các tòa nhà nên cô ấy đi vòng mấy vòng vẫn chưa tìm được chỗ.
Đằng trước có một cô gái đang đi tới. Thợ trang điểm lại hỏi: “Xin hỏi, muốn tới số 34 thì đi thế nào?”
Cô gái nhìn lên: “Đi thẳng rồi rẽ trái, tòa nhà thứ ba.”
Thợ trang điểm nói tiếng cảm ơn: “Cảm ơn.”
Cô gái kia không nói gì, đứng nguyên tại chỗ không đi.
Chờ thợ trang điểm đi về phía tòa nhà số 34, cô gái kia cũng đi theo.
Thợ trang điểm đứng lại, quay đầu cười: “Sao cô cũng đi theo tôi vậy?”
Thợ trang điểm im lặng quan sát cô gái kỳ lạ trước mặt. Da cô ấy rất trắng, dáng rất đẹp, mặc một bộ váy liền thân màu đỏ, tóc xoăn đen xõa sau lưng, không trang điểm nhưng màu môi vẫn đỏ hồng cuốn hút, đẹp bẩm sinh.
Thợ trang điểm thầm ngưỡng mộ. Người đẹp trời sinh như thế, trong vạn người khó kiếm nổi một người.
Dường như cô ấy có tâm sự, ánh mắt thất thần như đi lạc vào cõi khác.
Cô ấy cứ mãi cau mày có vẻ đang phân vân, bối rối vì một chuyện nào đó.
Người đẹp như vậy mà cũng có chuyện phải phiền lòng sao?
Thợ trang điểm hỏi thêm: “Cô có cần tôi giúp gì không?”
Tô Mạch hoàn hồn: “Tôi về nhà. Nhà tôi ở số 34.”
Thợ trang điểm cười: “Vậy thì khéo quá. Tôi đi với cô nhé, khỏi phải lạc đường.”
“Lần đầu tiên tôi tới đây, đi trang điểm cho người ta, hôm nay cô ấy đính hôn.”
Tô Mạch ừ, cúi đầu nhìn mặt đất, mãi sau mới nói: “Cô ấy thật hạnh phúc.”
Thợ trang điểm cười bảo: “Chứ còn gì nữa. Cô đừng thấy tôi xách một cái vali trang điểm thôi mà nghĩ bình thường. Thực ra tôi là một trong mười thợ trang điểm hàng đầu ở Tây Quỳnh, khó đặt hẹn lắm đấy.”
Tô Mạch: “Thế sao cô lại tới cái chỗ này chứ?”
Tất cả mọi chuyện liên quan tới việc đính hôn kể cả thợ trang điểm đều do Phó Vũ An sắp xếp, Tô Mạch không rõ tình hình cụ thể.
Thợ trang điểm cười, hâm mộ ra mặt: “Là mẹ chồng tương lai của cô gái này tìm tôi nói con bà ấy cực kỳ thích cô này. Cái gì không tốt nhất thì không xứng với cô ấy.”
Cụ thể hơn nữa thì thợ trang điểm không tiện tiết lộ thêm với người ngoài.
Tô Mạch cúi đầu: “Người đàn ông tốt như vậy xứng đáng có được người con gái tốt nhất.”
Mà cô thì là một kẻ có tội xấu xí ích kỷ.
Đến dưới tầng tòa nhà 34, Tô Mạch lấy chìa khóa mở cửa lối lên.
Thợ trang điểm vào rồi, Tô Mạch đóng cửa lại.
*các căn chung cư kiểu cũ thường có lắp cửa sắt ở dưới tầng để đảm bảo an ninh:
Thợ trang điểm đứng bên trong, cách một cánh cửa sắt màu xanh mòng két hỏi: “Cô không vào à?”
Đồng Thu Mạn mở cửa, mời thợ trang điểm vào: “Con bé ra ngoài ăn sáng rồi, một lát là về.”
Thợ trang điểm cầm cốc nước ngồi trên ghế sô pha, bỗng nhiên hỏi: “Là người mặc váy liền thân màu đỏ, tóc rất dài, làm xoăn sao ạ?”
Đồng Thu Mạn gật đầu: “Khéo vậy, hai người gặp nhau à?”
Thợ trang điểm cầm cốc lặng thinh.
Đồng Thu Mạn ra ban công gọi điện thoại cho Tô Mạch. Một, hai lần gọi không có người nghe, cuối cùng thành tắt máy.
Thợ trang điểm nhìn vậy là hiểu, cô gái kia chắc là muốn đào hôn.
Tới gần trưa vẫn không có tin tức gì của Tô Mạch, mọi người đành phải qua khách sạn. Nói không chừng Tô Mạch đã tới đó trước rồi.
Đồng Thu Mạn đã nhìn thử, váy đính hôn và vương miện kim cương, đồ trang sức đều không có trong phòng Tô Mạch, con bé đã mang đi hết rồi.
Sảnh tiệc khách sạn năm sao được trang hoàng lộng lẫy mà lãng mạn.
Phó Vũ An và Chu Thụ Bân đứng tiếp đón tân khách. Họ không làm to, chỉ mời những người thân thiết.
Đồng Thu Mạn và Tô Bồi Nguyên tới.
Đôi bên lặng lẽ đi qua một bên trao đổi tin tức với nhau, con trai con gái cả hai nhà đều không liên lạc được.
Đồng Thu Mạn sốt ruột như kiến bò chảo nóng: “Tôi cứ tưởng là Mạt Lị đã tới trước rồi.”
Phó Vũ An là người tính tình điềm đạm, bà nhẹ nhàng nói: “Chờ một lát vậy.”
Đồng Thu Mạn liên tục gọi cho Tô Mạch, lần nào cũng là âm báo tắt máy. Thấy khách mời đã tới gần đủ, bà đi tới đi lui, nôn nóng không chịu nổi.
Phó Vũ An đứng bên cửa sổ nhìn trời. Dù dự báo thời tiết nói hôm nay trời quang, một đám mây đen khá lớn đang từ phía chân trời kéo tới.
Có cuộc gọi đến, Phó Vũ An nghe máy.
Giọng Trâu Tinh Thần khàn khàn, tiều tụy như thể một ngày một đêm không ngủ: “Mẹ.”
Phó Vũ An ừ nhưng không hỏi gì.
Trâu Tinh Thần nói như thể dồn hết sức lực trong người: “Hủy bỏ lễ đính hôn đi ạ.”
Phó Vũ An: “Ừ.”
Cuộc gọi kết thúc.
Cả trai lẫn gái cùng đào hôn.
Phó Vũ An lên đứng giữa sân khấu. Bà mặc một chiếc váy màu đỏ rượu, mái tóc dài, nhờ chăm sóc tốt lại có phong thái xuất chúng nên thoạt trông giống như mỹ nhân mới ngoài ba mươi.
“Mời mọi người dùng tiệc, coi như bạn bè thân hữu sum vầy.”
Có người hỏi: “Sao lại hủy? Có chuyện gì rồi sao?” Không thiếu người thích nghe ngóng chuyện của người khác.
Phó Vũ An đáp: “Không phải hủy, là hoãn.”
Nếu hỏi trên đời này ai là người hiểu Trâu Tinh Thần nhất thì đó chính là Phó Vũ An.
Lại có người hỏi: “Thế hoãn tới khi nào?”
Phó Vũ An đáp: “Tôi nghĩ hẳn là sẽ không quá lâu.”
Bà ung dung tao nhã rời sân khấu, đi tới chỗ Đồng Thu Mạn đang suy sụp: “Không nên trách bọn trẻ, đây là chúng chọn.”
Bà vẫn luôn là một người tôn trọng tình yêu.
Đồng Thu Mạn đã bắt đầu hối hận tại sao sáng nay lại thả cho Tô Mạch đi ra ngoài. Bà mà đợi được con bé về, để xem bà dạy dỗ nó thế nào.
Các khách mời dùng xong bữa, Phó Vũ An và Chu Thụ Bân ra đứng tiễn từng người một về.
Tất cả đều được làm rất đàng hoàng, trật tự.
Cho tới khi Lý Thư Tình xuất hiện.
Chu Thụ Bân thấy Lý Thư Tình đến, chớp mắt liền biến sắc. Ông bước tới: “Bà tới đây làm gì? Chỗ này không chào đón bà.”
Lý Thư Tình thực ra cùng tuổi với Phó Vũ An nhưng người bà rất gầy, tướng khắc khổ.
Con người này dường như đã chết theo con gái kể từ lúc Chu Thấm Nhã, con gái bà, qua đời. Phần đời còn lại của bà luôn sống trong trả thù và nguyền rủa mẹ con Trâu Tinh Thần, giống như một người điên.
Năm đó khi thi hài Chu Thấm Nhã được người ta vớt dưới sông lên, trên người có mang một lá thư tình viết cho Trâu Tinh Thần.
Trâu Tinh Thần vẫn luôn coi cô em hiền lành, đơn thuần này như em gái ruột của mình, chưa từng nảy sinh một chút tình cảm nào khác. Anh từ chối cô, cô tự vẫn.
Cậu thiếu niên Trâu Tinh Thần bị Lý Thư Tình chỉ thẳng vào mặt mà mắng, mắng từ nhà tới trường, mắng từ ngoài đời tới trên mạng, mắng cậu ta dụ dỗ, đùa bỡn em gái, bức tử cô bé ấy.
Lý Thư Tình từng thề độc, đời này của bà sẽ không để cho mẹ con Trâu Tinh Thần được sống yên.
Lý Thư Tình cười khẩy một tiếng: “Nghe nói cô dâu tương lai không tới nhỉ? Mày nói xem đây có phải là báo ứng không, Phó Vũ An?”
Phó Vũ An luôn luôn điềm tĩnh, dường như trên đời này không có chuyện gì là chọc giận được bà.
Bà không buồn nói lại. Chu Thụ Bân đứng che chở trước mặt bà, chỉ vào người vợ cũ nhiều năm trước đã điên dại: “Ra ngoài!”
Lý Thư Tình ngẩng đầu: “Ông bị con hồ ly tinh này bỏ bùa mê thuốc lú rồi!”
Phó Vũ An bước lên trước: “Thứ nhất, sau khi hai người ly hôn hai năm tôi mới gả vào nhà họ Chu, có cưới hỏi đàng hoàng, đường đường chính chính, không thể nói là hồ ly tinh. Thứ hai, không cho phép bà động tới một sợi tóc của con tôi.”
Lời lẽ quyết liệt, giọng điệu lại bình tĩnh tới lạ.
“Năm đó Thấm Nhã gặp chuyện, bà đã ép thằng bé thành ra thế nào.”
Cậu thiếu niên trong sáng hoạt bát ấy trở nên lạnh lùng, tĩnh lặng dường như chỉ trong một đêm.
Lý Thư Tình la hét như một người đàn bà chua ngoa bị kích động: “Nhưng con gái tao chết rồi, con trai mày thì vẫn còn sống, còn có thể gọi mày một tiếng mẹ. Tao thì sao? Tao chẳng còn gì hết, không có chồng, con cũng không.”
Phó Vũ An lạnh lùng nói: “Vậy thì bà đi chết đi.”
Tô Mạch đi lang thang vô định trên đường, tay xách một túi giấy, trong đó đựng bộ váy màu đỏ kia và vương miện kim cương.
Ngoài ra còn có hai chiếc hộp nhỏ. Một cái đựng chiếc vòng tay nạm kim cương anh tặng cô hồi mới quen, cái còn lại là chiếc nhẫn ngọc lục bảo.
Tô Mạch ngồi xuống băng ghế ven đường, cúi đầu nhìn ngón tay trống không.
Không biết từ lúc nào, những hạt mưa phùn li ti bắt đầu rơi bám lên mái tóc dài của cô, chúng nhỏ tới độ không thể ngưng thành giọt.
Một cặp tình nhân đi ngang qua trước mặt cô, cô gái rúc người trong lòng chàng trai, chàng trai che cho cô gái, hai người đi về phía mái hiên của một quán nhỏ để trú mưa.
Tô Mạch nhớ lần đầu tiên tới nhà cụ Chu. Một chàng trai lịch lãm và một cô gái thục nữ tranh nhau cưỡi xe đạp trong sân. Bỗng nhiên trời đổ mưa như trút. Anh cởi áo khoác đang mặc phủ lên đầu cô, che cho cô chạy.
Quần áo của cô bị ướt, anh đội mưa đi mua quần áo cho cô thay, nội y còn bị mua nhỏ mất một cỡ.
Cô bật cười, cái tên tự cao tự đại ấy chuyên gia xem thường người khác.
Tô Mạch đứng dậy đi theo mọi người vào trong cửa hàng vì mưa đang mỗi lúc một to hơn.
Cô cần một chiếc ô.
Tô Mạch tới chỗ gần nhất chọn ô trên giá để hàng.
Có trơn màu, hoa, sọc, hình hoạt họa. Cô chọn một chiếc ô hoa.
Giá tầm trung.
Nếu là anh, nhất định anh sẽ chê nó quá lòe loẹt. Anh sẽ chọn một cái trơn màu, quan trọng nhất là, nhất định anh sẽ lấy cái đắt nhất.
“Thứ rẻ tiền này không xứng với ông.”
Nhất định anh sẽ nói như vậy.
Tô Mạch chọn xong ô đi xếp hàng trả tiền.
Cô ra tới cửa, hỏi bảo vệ đang trực: “Xin cho hỏi, gần đây có chỗ nào gửi chuyển phát không?”
Bảo vệ: “Ra khỏi cửa rẽ trái có cái của Trung Thông.”
Tô Mạch nói lời cảm ơn rồi mở ô, đi vào giữa cơn mưa lớn.
Cô không thể giáp mặt trả mấy thứ này lại cho anh nổi nên chọn một cách làm không cần phải mặt đối mặt.
Vào trong quầy chuyển phát, Tô Mạch nói muốn gửi đồ, nhân viên ở đó hỏi là gửi gì.
Tô Mạch: “Gần đây có Thuận Phong không?” Giờ cô mới nghĩ tới chuyện thứ này rất có giá, dùng chuyển phát thông thường thì thật đáng lo, Thuận Phong có lẽ sẽ tốt hơn một chút.
Nhân viên của Trung Thông lườm cô một cái: “Không có.”
*Trung Thông 中通 (ZTO Express), Thuận Phong 顺风 (SF Express): tên hai đơn vị chuyển phát lần lượt đứng thứ 3 và thứ 2 ở Trung Quốc.
Tô Mạch lấy điện thoại ra tra thử, điểm gần nhất cũng phải cách ba, bốn trạm xe.
Cô bắt taxi qua đó.
Gửi xong đồ, ra khỏi quầy, trời đã nhá nhem tối, mưa đã tạm ngưng.
Tô Mạch tiếp tục đi lang thang vô định trên đường.
Một chiếc xe tải màu xanh ngang qua trước mặt, thân xe đề dòng chữ công ty chuyển nhà XX thật lớn. Là cùng một công ty với công ty chuyển nhà hôm cô gặp anh lần đầu.
Lúc đó cô đổ dồn sự chú ý vào chiếc Bentley bản số lượng giới hạn, vậy mà vẫn còn nhớ rõ cái chi tiết vặt vãnh về công ty chuyển nhà.
Thực ra tính kỹ thì cũng chỉ mới là chuyện hơn nửa tháng trước.
Vậy mà mới qua hơn nửa tháng, cuộc đời cô đã nơi nơi ngập tràn dấu vết và ký ức về anh.
Tô Mạch đứng ở ngã tư đường, không biết nên đi đâu về đâu.
Bỗng nhiên có tiếng người kêu cứu ngay đầu ngõ kế bên.
“Cứu! Các ngươi đừng tới đây!”
Giọng hơi trẻ con, có lẽ là học sinh tiểu học.
Tô Mạch đi vào trong ngõ. Hai thằng học sinh trung học cao to đang trấn phí bảo kê của một thằng bé để lấy tiền tiêu vặt.
*trung học: ở đây gọi chung cho cả học sinh trung học phổ thông và trung học cơ sở, từ 12 đến 18 tuổi.
Thằng nhóc bị bắt nạt nhìn thấy Tô Mạch liền cầu cứu: “Chị ơi, cứu em.”
Hai thằng trung học quay đầu nhìn: “Mẹ kiếp, đừng có xen vào chuyện của người khác.”
Trải qua chuyện Lý Quảng Toàn và Tiêu Như, Tô Mạch nghĩ hai đứa học sinh này không phải là đối thủ của mình, đây lại còn là đang ở trên đường, không thành vấn đề.
Cô đi tới hất cằm: “Cậy lớn bắt nạt bé thì hay lắm à?”
Nói rồi liền bỏ túi đang xách xuống chân tường: “Cùng lên hay từng đứa một?”
Hai đứa học sinh trung học chẳng qua chỉ muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, không muốn sinh sự, lườm Tô Mạch một cái rồi cắp cặp bỏ chạy.
Tô Mạch nhặt túi lên, tới ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc: “Nhà em ở đâu? Chị đưa em về nhà.”
Cậu nhóc vẫn còn đang run, đôi mắt vẫn còn sợ hãi.
Với một đứa trẻ bảy, tám tuổi mà nói, đám học sinh trung học chẳng khác gì các đại ca, hơn nữa vừa rồi bọn kia còn dọa không đưa tiền sẽ chặt ngón tay của thằng bé.
Tô Mạch xoa nhẹ lên tóc cậu nhóc: “Đừng sợ.”
Cu cậu liền nhào vào lòng Tô Mạch òa khóc: “Cảm ơn chị đã bảo vệ em.”
“Vừa nãy em sợ muốn chết, em cứ nghĩ là mình chết chắc rồi.”
“Chị?”
“Sao chị cũng khóc?”
Tô Mạch đứng dậy: “Không có gì.” Cô đưa thằng bé về tới nhà trong ngõ xong liền lộn trở về.
Tô Mạch ngồi xổm trên mặt đất lát đá xanh, tựa lưng vào tường, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn tù mù.
Cô bị Lý Quảng Toàn dùng dây lưng trói vào ghế, suýt nữa bị hắn làm trò bỉ ổi, tâm trạng khi ấy, tuyệt vọng, lạnh lẽo. Anh đá văng cửa, toàn thân phủ ánh sáng tới cứu cô.
Cảm ơn anh đã bảo vệ em.
Cảm ơn anh.
Cô ôm đầu gối, vùi đầu vào trong khuỷu tay, bật khóc thành tiếng.
Không biết bao lâu sau, cô đứng dậy, như một kẻ thất hồn lạc phách, ngơ ngẩn đi ra đầu ngõ.
Đằng sau có người gọi giật cô lại: “Cô gì ơi, cô quên túi.”
Tô Mạch quay lại, lấy điện thoại, chìa khóa và ví tiền trong túi ra, định ném túi xách vào thùng rác.
Bác gái ra ngoài vứt rác kia hỏi: “Túi tốt vậy mà vứt à?”
Tô Mạch thả tay, túi xách liền rơi vào trong thùng nhựa đen nằm cùng một đống với các túi rác khác.
Cô quay lưng bỏ đi, đầu không ngoảnh lại.
Chiếc túi xách Hermes màu quất ấy, chiếc túi xách đại biểu cho lòng hư vinh của cô, mang theo quá khứ đau thương của cô, cứ thế bị cô vứt bỏ.
Trong giây phút ấy, cô như sống lại.
Cô được một sức mạnh nào đấy chữa lành.
Chỉ có điều, tại sao trong lòng vẫn hư không. Sức lực dường như đã bị tháo sạch, ngay cả hít thở cũng thấy đớn đau.
Cô đứng dưới ngọn đèn đường nơi đầu con ngõ, cúi đầu nhìn bóng mình dưới đèn.
Nước mắt từng giọt rơi.
Cô đã làm mất mất thứ quan trọng nhất của mình.
Tô Mạch chạy như điên quay lại chỗ công ty chuyển phát…