Tiếng Vọng Bên Tai

Chương 3: 3





“Tôi muốn xin ngài giết tôi. Bất luận là thời gian, địa điểm, phương thức nào, chỉ cần tôi có thể chết.”
Bé trai làm ra biểu tình bình tĩnh, giống như chuyện đang nói không liên quan đến mình.
Đan Thác nhìn thoáng qua lông mi đang run rẩy của cậu, sau đó hắn mới phản ứng lại đây là một phiền phức. Trực giác của hắn vẫn luôn rất chính xác, này là bản lĩnh luyện ra sau nhiều năm làm sát thủ. Nếu như không có bản lĩnh này có lẽ hắn không bước ra được đồn điền cà phê ở quê nhà, cũng đã chết trong một lần diễn tập thực chiến. Hắn đưa ra kết luận từ trong chiến trường sinh tử, sát thủ là một nghề nghiệp chủ nghĩa kinh nghiệm*, nói một cách khác, sát thủ không phải là dựa vào lãnh huyết vô tình để giết người, hơn nữa còn là thông qua rất nhiều cái chết đã có để giết người. Lúc hắn đã giết một người, sau lưng luôn liên quan đến càng nhiều người chết.
(*经验主义 khuynh hướng nhận thức luận quan niệm rằng nguồn gốc duy nhất của tri thức là kinh nghiệm cảm tính và nội dung của tri thức là sự mô tả kinh nghiệm đó.)
Nhưng đứa bé trước mặt này không ý thức được. Đan Thác không thể giải thích với cậu, nếu như hắn giết cậu, sau này hắn sẽ bị buộc phải cống hiến đối với cái chết của những người khác.

“Tử vong có thể giải thoát” mà mọi người nói không tồn tại, chết cũng không có khả năng giải thoát.
Một điều nữa, Đan Thác không muốn giết trẻ vị thành niên.

Cái chết của trẻ vị thành niên tạo thành bi thương vô cùng lớn đối với gia đình, tỷ lệ sát thủ lọt vào trả thù cũng sẽ tăng lên gấp bội. Có người bởi vì con trẻ chết mà truy tìm hung thủ mười năm như một, đây đối với sát thủ mà nói là gánh nặng cực lớn, cũng là nguy hiểm không thể xem nhẹ.

Cho dù đứa bé này đã biết bí mật Đan Thác giết người, nhưng không có bất kỳ chứng cứ nào, không có ai tin tưởng lời nói của một đứa bé. Cảnh sát càng là có thể bớt một chuyện liền bớt một chuyện, cho nên đứa bé này không đủ đáng sợ.
“Không được, tôi không giết cậu.” Đan Thác lắc đầu.
Bùi Nguyên nóng nảy: “Vì sao? Bởi vì tôi không đủ tiền sao?”
Tiền ngược lại là một lý do thật tốt.

Đan Thác nói: “Ừ, tiền là vấn đề rất quan trọng.”
“Vậy anh ra giá đi, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp trả số tiền kia cho anh.”
“Ba mươi vạn.” Đan Thác thuận miệng nói ra một con số.
—— vô lý a vô lý! Tại sao muốn anh định giá cho tôi? Tôi không thể định mình thành ba mươi tệ sao?
Bùi Nguyên căm hận nói: “Được, ba mươi vạn liền ba mươi vạn, cùng lắm thì tôi đến quán bar nhảy thoát y.”

Đan Thác vẫn là câu nói kia: “Không có tiền, tôi không giết người.”
“Tôi cam đoan cho anh ba mươi vạn, ba vạn này tạm thời cho anh xem như tiền đặt cọc, các ánh đều là phải thu tiền đặt cọc trước đi? Mật khẩu là ba số sáu thêm ba số bảy. Trong vòng một tháng, nếu như tôi không có tiền, xem như không có chuyện này, nếu như tôi có, nhưng anh không giết tôi, tôi liền đến cục cảnh sát, đến lúc đó anh cũng phải bị buộc giết tôi, như thế nào? Anh không không kiếm lời ba mươi vạn, đối với anh mà nói tuyệt đối không lỗ.”
“Cảnh sát tuyệt đối sẽ không tin tưởng cậu, cậu cũng không có chứng cứ chứng minh lời nói của mình.”
“Anh!”
Đan Thác không lãng phí thời gian với cậu, đứng dậy rời đi: “Cậu có thể tìm người khác giết cậu, hoặc là tự sát., Nhưng tôi sẽ không đồng ý yêu cầu của cậu. Nếu không có chuyện gì khác mà nói, cậu có thể đi.”
Dưới tình thế cấp bách, Bùi Nguyên vỗ bàn đứng dậy, rống giận: “Anh không dám giết tôi, anh sợ! Hèn nhát như anh, tính là sát thủ gì? Chỉ biết đọc báo uống cà phê, tôi nhìn lầm anh rồi! Hiện tại tôi sẽ đi cục cảnh sát, anh đợi đó!”
Cách khích tướng của cậu thật ngây thơ, thậm chí người đàn ông chẳng muốn đáp lại một câu, biến mất ở cầu thang sau quầy bar.
Xung quanh bỗng nhiên an tĩnh lại, chỉ có sự phẫn nộ của Bùi Nguyên là quanh quẩn trong sảnh lớn trống trải.

Bùi Nguyên cảm thấy một trận mất mác vô lực, tính cả khí thế giằng co với vệ sĩ ngoài cửa vừa rồi nhanh chóng rời khỏi thân thể cậu.

Cậu giống như một trò hề vô cớ gây rối, chạy đến trước mặt người xa lạ giả ngây giả dại, tự rước lấy nhục.

Phàm là người bình thường đều sẽ cảm thấy chuyện này rất vớ vẩn, nào có ai sẽ đưa ra loại yêu cầu giết bản thân như thế này? Tự sát mới là cách làm không gây thêm phiền toái cho bất luận người nào, ai sẽ vô duyên vô cớ giúp loại chuyện không không chọc một thân tanh* này?
(*惹一身腥 nhạc nhất than tinh: tự rước thị phi, bị người nghị luận sau lưng.)
Xét đến cùng vẫn là bản thân quá yếu đuối rồi, không chỉ yếu đuối lại còn ích kỷ, thầm nghĩ ngồi mát ăn bát vàng lại không muốn nỗ lực trả giá.

Thái độ lãnh đạm của sát thủ cũng là cười nhạo đối với phần cẩu thả này.

Cậu mới là người hèn nhát, cậu mới là người yếu đuối dùng kêu to rống to để che giấu nội tâm nhu nhược.
Cậu bé trượt xuống ghế một cách thoát lực, hai mắt thất thần, biểu tình đọng lại trên mặt.

Trên lầu, người đàn ông không nói một lời mà nhìn chăm chú vào bộ mặt cứng ngắc xám xịt của cậu bé xuyên qua góc nhìn bí mật.
Lúc Bùi Nguyên trở lại trường đã là buổi chiều, lúc này cậu không dám về nhà, sợ bị phát hiện cúp học.
Giáo viên thấy sắc mặt cậu không tốt, liền tin tưởng lý do “sinh bệnh xin nghỉ” vào buổi sáng của cậu. Chỉ có Nguyễn Ái nhạy bén nhận ra cậu uể oải: “Cậu sẽ không khóc đi?”
Bùi Nguyên nắm một cọng cỏ quấn ở ngón tay chơi: “Tớ đi tìm hung thủ kia, anh ta coi tớ là nhóc đáng thương yếu ớt.”
Nguyễn Ái khiếp sợ: “Đầu óc cậu có bệnh? Tìm đường chết cũng không cần tùy hứng như vậy.”
“Cậu nói đúng, người ta căn bản không thèm giết tớ.”
“Cậu thật lợi hại,” Nguyễn Ái trợn trắng mắt: “Không nói láo, về sau nói chuyện này ra tớ có thể thổi phồng* thành ngưu bức.”
(*Nguyên văn 吹牛逼 xuy ngưu bức: khoác lác.)
“Cậu có thể thổi thành cái gì?”
“Tớ thổi được hay không là chuyện của tớ, cậu ngốc* hay không ngốc thì tự cậu biết.”
(*傻逼 ngốc bức.)
Bùi Nguyên không còn lời nào để nói, cậu thích khí chất ngầu ngầu của Nguyễn Ái: “Tớ là đồ ngốc, vậy ai mới không ngốc?”
“Bùi Nguyên tớ nói với cậu, chỗ nào của cậu cũng tốt, muốn tướng mạo có tướng mạo, muốn bản lĩnh có bản lĩnh, ngoại trừ ngốc, ngốc đến không có thuốc trị!” Nguyễn Ái phất phất tay: “Nếu có một ngày cậu thật sự chết rồi, ngàn vạn lần đừng báo mộng cho tớ, xem như tớ không quen biết cậu.”
Bùi Nguyên bật cười: “Được, tớ không có gánh nặng trên người, xem như tớ nhặt được tiện nghi.”
Cô bé cường điệu* thở dài: “Nói đi, tình huống cụ thể hôm nay là như thế nào?”
(*Nguyên văn 像模像样 tượng mô tượng dạng: bộ dạng cường điệu hoặc long trọng.)
Bùi Nguyên miêu tả sơ lược lại tình huống: “Tớ cảm thấy đổi lại tớ là anh ta, tớ cũng có thể một câu đều lười phản ứng.”
“Người đàn ông này còn rất lịch sự a.”
“Đó không phải trọng điểm, tớ là muốn cậu đề xuất ý kiến cho tớ.”
“Tớ không muốn tạo nghiệt, về sau lại tính tới trên đầu tớ thì làm sao bây giờ? Tớ rất tỉnh táo nha.”

“Phí lời.”
“Mời cậu uống coca” Nguyễn Ái đứng dậy, chạy bạch bạch đến máy bán hàng tự động mua hai lon coca ném quá. Cô bật nắp lon “phựt” một tiếng, một bên uống một bên phân tích: “Nhưng mà tớ cảm thấy, chuyện này cũng không thể trách cậu hoàn toàn, cậu cũng không cần uể oải. Cậu là thanh tâm thành ý đi xin người ta, người ta có ý tốt từ chối cậu, đúng không? Hai người các cậu chỉ là bất đồng ý kiến, không có ai đúng ai sai. Liền từ chuyện này tớ cảm thấy vị hung thủ này… sát thủ này còn có lương tâm, nói không chừng là người tốt.”
“Anh ta giết người ta, anh ta còn có thể là người tốt? Anh ta chỉ là ngại phiền toái mà thôi.”
“Anh ta ngại phiền toái cũng xem như làm được chuyện tốt. Ai nha, không phải tớ nói cậu chính là phiền toái.”
“Cậu không cảm thấy tớ rất… nhút nhát?” Bùi Nguyên dò hỏi.
Nguyễn Ái nhướng hàng lông mày dài ngắn không đồng đều nhìn cậu —— trong khoảng thời gian này cô đang học trang điểm, loại vận động này đang thịnh hành giữa các nữ sinh lớp mười, huyên náo đến oanh oanh liệt liệt, lòng thích cái đẹp như Nguyễn Ái cũng thuận lý thành chương mà bị khiêu khích —— vẻ mặt rất đương nhiên: “Cũng không đến nỗi. Cũng giống như cậu nói, ai mới không nhút nhát?”
Bùi Nguyên biết, Nguyễn Ái là một người bạn vô cùng tốt, bọn họ ở trong lễ nhập học hận biết nhau quá trễ, lúc ấy biển người mênh mông như bước vào bữa tiệc về đêm, người xa lạ cùng người xa lạ lòng mang ánh mắt thật cẩn thận lại tham lam cơ khát, hận không thể trong phút chốc chớp mắt đã vạn năm*. Bùi Nguyên cùng cô bé tóc ngắn với bím tóc nhỏ ngang trán** tình cờ đối mặt, cô lộ ra nụ cười giống như thú bông, kẹp bướm*** ở phần cuối bím tóc đầy rêu rao, vì vậy Bùi Nguyên liền sinh ra một loại dự cảm mãnh liệt, cô bé này có thể nhìn ra bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa của mình.
(*一眼万年 nhất nhãn vạn niên.)
(**蝴蝶夹bạn í thít con rít chỗ tóc mái á; maybe:D)
(***蝴蝶夹: kẹp tài liệu.)
Bọn họ không giấu nhau chuyện gì, hữu nghị luôn thành lập ở phía trên chân thành, cho nên tất nhiên Nguyễn Ái không phải vì an ủi cậu mới nói ra những lời này. Lòng Bùi Nguyên đã có chút đạt được giải thoát. Tự mình nói mình yếu đuối, cảm thụ sẽ không giống với người khác nói bạn yếu đuối, phía trước là tự trách, là tự mình kiểm điểm, kiểm điểm bản thân liền có chứa khẳng định đối với chính mình, bởi vì chỉ cần người có được lý trí cùng lương tri mới biết kiểm điểm. Nếu là người khác mắng bạn là yếu đuối, vậy nói không chừng là thật sự yếu đuối.
Cùng với cứu vãn lại tự tôn, Bùi Nguyên lại bắt đầu suy nghĩ làm cách nào để thuyết phục Đan Thác tiếp nhận cuộc mua bán này. Thật vất vả biết được một người có thể giết người, nếu không nắm chắc thì thật là đáng tiếc. Hiện tại cậu cần một lý do đủ để thuyết phục sát thủ, cậu khẳng định không thể lấy ra ba mươi vạn trong khoảng thời gian ngắn được, uy hiếp báo cảnh sát cũng không dùng được, còn có thể dùng biện pháp gì a? Cũng không thể ôm đùi người ta đau khổ cầu xin? Cầu xin nghe vào giống như cũng không đáng giá mấy đồng.
“Tiểu Ái, cậu có cách nào mau kiếm được nhiều tiền không?”
“Cậu muốn làm gì?”
“Tớ cần ba mươi vạn. Rất gấp, tốt nhất kiếm được trong vòng một tháng.”
“Đi bán thân, hẳn là được đi? Đêm đầu chào giá cao hơn một chút, hoặc là chọn một lão già có tiền làm kim chủ.”
Bé trai nhăn mặt: “Không có cách kiếm tiền nào thể diện hơn một chút sao?”
“Phục vụ cao cấp* là lựa chọn tốt nhất để lấy tiền nhanh nguy hiểm lại thấp hơn nữa thích hợp với mọi độ tuổi,” Nguyễn Ái bóp lon coca: “Nếu không cậu có thứ nào đặc biệt đáng giá không? Phòng ở, xe, vàng, châu báu, bán hết đi.”
(*高端服务业 cao đoan phục vụ nghiệp.)
Bé trai mười ba tuổi không tài sản thở dài.
Nguyễn Ái phủi phủi mông không quá để ý: “Vậy cũng đừng nói nữa, chúng ta cũng không phải mệnh phú quý.

Mau đi học, về thôi.”
Đi về, đi về đâu?
Này lại là một vấn đề khác rồi.


Bùi Nguyên lựa chọn ở trong phòng học làm xong bài tập mới về nhà.
Ánh nắng dần ảm đạm, màn trời là một màu xám vẩn đục. Chung cư cậu ở đứng giữa một mảnh đất trống, giống như đột ngột mọc lên từ mặt đất, cảm giác thật kỳ quái. Bùi Nguyên nghe nói nơi này vốn muốn xây một khu chung cư cao cấp, về sau bởi vì thủ tục pháp lý của nhà xây dựng không đầy đủ, chỉ kịp xây một đống chung cư này lên liền đình công, còn dư lại một công viên đổ nát dùng bê tông cốt thép trang trí thay cho “dưỡng khí thiên nhiên*” trên quảng cáo.
(*天然氧吧 thiên nhiên dưỡng ba.)
Lúc cậu đổi giày, cửa ra vào bỗng truyền đến tiếng nói chuyện ——
Có đàn ông nói: “… Tháng sau đưa đến nhà của chị họ đi.”
Có phụ nữ nói: “Thôi bỏ đi, còn có thể làm bạn chơi cùng với Tiêu Tiêu.”
“Bằng không thì đến ký túc xá của trường đi, ai muốn ra tiền thì ra, tôi cũng tận lực rồi.”
“Vẫn chưa tìm thấy anh họ của cô sao? Nhẫn tâm mặc kệ con của mình?”
“Có thể tìm được cũng là đòi nợ tìm được trước, lúc này anh ấy phải bảo vệ mạng, không biết đào hầm trốn ở chỗ nào rồi. Có tin tức mà nói cảnh sát sẽ báo cho chúng ta biết. Em gọi điện cho mẹ nó, cũng không nghe máy, có lẽ đã đổi số rồi.”
“Nó vẫn là rất hiểu chuyện.”
“Không có phần cho cô nói, nhà này ai làm chủ?”

Có người đi tới từ chỗ cầu thang, Bùi Nguyên không thể lại đứng ở đó, đành phải cầm chìa khóa mở cửa.Người đàn ông nhìn thấy cậu đột nhiên trở về, biểu tình trên mặt vẫn chưa kịp đổi, mạnh mẽ chuyển thành tươi cười vặn vẹo: “Về rồi? Mau đi rửa tay đi, đều đang chờ con.”
“Cảm ơn chú.” Bé trai đặt cặp sách xuống xoay người đi toilet.
Vì vậy cậu bỏ lỡ người đàn ông nháy mắt ra hiệu với người phụ nữ. Chờ cậu đi vào nhà ăn, thím đã ngồi bên bàn cơm chờ cậu.
“A Nguyên tới đây, thím có chuyện muốn thương lượng với con.”
Trái tim Bùi Nguyên thịch một cái, trực giác muốn chạy, cuối cùng vẫn là nhịn được, thành thành thật thật ngồi vào bên cạnh.
Thím chần chờ một lát: “Con biết Tiêu Tiêu em họ con sắp sửa lên tiểu học rồi, trường cũng là một trường trọng điểm không tồi, rất nghiêm khắc trong việc học.

Nó không hiểu chuyện thích học như con, thím và chú lo lắng đến lúc đó đều đặt hết tinh lực cho Tiêu Tiêu, nhất định sẽ sơ sót con, đối với con cũng không tốt.

Bằng không cho con đến bác cả hoặc là cô út chiếu cố thay một đoạn thời gian, con cảm thấy như vậy được không?”.