Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 17: “Sinh nhật vui vẻ.“



Trước khi trở về phòng, Lục Thần Phong đi đến cuối hành lang, đưa mắt chăm chú nhìn bức ảnh treo phía trên. Anh đứng đờ ra thật lâu, nhấm nháp suy tư những lời Lâm Triều Sinh vừa nói đây.

Lâm Triều Sinh yêu thích nhiếp ảnh, vậy những thứ dưới ống kính liệu có thuộc về chủ nghĩa lãng mạn của riêng em ấy hay không? Em ấy giải nghĩa và biểu đạt chúng thế nào?

Núi non biển hồ tráng lệ, dòng sông trải dài, mỗi một tấm ảnh trong mười mấy tác phẩm này đều là phong cảnh duy nhất. Nhưng tại sao đến tấm ảnh này, không phải một mà là hai chiếc xe không hề bắt mắt.

Trong đầu Lục Thần Phong có một phỏng đoán, chỉ là anh không dám tùy tiện thăm dò. Người động lòng trước sợ nhất tự mình đa tình, vậy sẽ chỉ khiến mình mỗi lúc một lún sâu thêm.

Đêm nay khi chìm vào giấc ngủ, Lục Thần Phong nghĩ đến Lâm Triều Sinh.

Mở mắt, trời đã sáng rõ. Mặt hồ ngoài kia trông như một màn sáng khổng lồ, đã sắp trưa rồi. Lục Thần Phong mơ màng đưa tay lần tìm trên tủ đầu giường, nhìn đồng hồ trước, sau đó đưa tay lấy điện thoại, nhưng mò mãi cũng không chạm đến mục tiêu.

Lắc lắc đầu làm mình tỉnh táo, đứng dậy tìm quanh phòng một vòng, Lục Thần Phong mới phát hiện ra điện thoại không thấy đâu.

Lúc tảng sáng anh có cảm thấy điện thoại rung lên, tóm lại không phải đã mất. Anh không chút hoang mang vệ sinh cá nhân xong xuôi, lúc ra ngoài định tìm Giản Y giúp lại va phải Lâm Triều Sinh đang cầm khăn trải giường về phòng.

Khi tình cảm của một người nảy sinh biến đổi, thì cảm giác mà người kia mang đến chắc chắn cũng thay đổi theo. Lục Thần Phong khách sáo chào hỏi, phát hiện dường như nụ cười của Lâm Triều Sinh còn đẹp hơn cả trước đây.

Lâm Triều Sinh nhìn vẻ mặt anh: “Sao thế? Anh cần giúp gì không?”

Lục Thần Phong đáp: “Không tìm thấy điện thoại, mà chắc nó vẫn ở loanh quanh trong phòng.”

Lâm Triều Sinh sốt sắng hỏi: “Anh chắc chắn không? Không bị rơi ở đâu khác chứ? Có bật máy không?”

Lục Thần Phong gật đầu: “Chắc chắn, bật.”

Lâm Triều Sinh gấp gọn khăn trải giường trên tay, bước đi vội vã: “Vậy anh chờ tôi một chút.”

Lục Thần Phong tựa một bên vai vào khung cửa, nhìn chăm chăm bóng lưng rời đi trong lo lắng của Lâm Triều Sinh. Không tới hai giây sau, Lâm Triều Sinh mang điện thoại từ phòng ra, nhanh chân bước đến rồi đặt vào tay anh: “Không có mật khẩu, anh gọi điện xem có tìm thấy không. Tôi phải ra phía trước giúp Giản Y, có khách muốn trả phòng, hết bận tôi quay lại sau.”

Lần nữa đưa mắt nhìn theo Lâm Triều Sinh đi khuất, Lục Thần Phong vào phòng rồi đóng cửa lại. Anh ngồi lên sofa mở màn hình điện thoại Lâm Triều Sinh lên, trước mắt hiển thị danh bạ.

Săm soi điện thoại của người khác là một chuyện cực kỳ bất lịch sự. Lục Thần Phong không có thói tò mò ở chuyện này, chỉ là nhìn thấy tên Giản Y lướt qua lúc tắt danh bạ đi, ngoài ra sáu cái tên khác cũng là bên làm ăn với homestay, có nhu yếu phẩm, rau quả, thợ điện, không còn của ai khác.

Lục Thần Phong mở bàn phím, nhập số điện thoại của mình vào rồi lắng nghe động tĩnh trong phòng, tiếng rung lên rất nhỏ truyền đến từ bên trong ván giường.

Có thể là do tối qua vứt lung tung bên gối trước khi đi ngủ nên vô tình rơi vào. Lục Thần Phong cầm điện thoại ra, cúp máy, gõ gõ ngón tay vào lưng điện thoại của Lâm Triều Sinh, thoáng suy nghĩ hành động này có thiếu thỏa đáng hay không. Cuối cùng vẫn không lưu số mình vào danh bạ người nọ.

Ngồi trước sảnh chờ Lâm Triều Sinh xong việc, Lục Thần Phong nhìn điện thoại, chưa chờ y nói gì đã lên tiếng trước, nhẹ giọng nói: “Đứng đầu danh sách là số của tôi.”

Lâm Triều Sinh trượt mở màn hình, cười hỏi: “Sao anh không lưu vào?”

Lục Thần Phong đáp: “Tự ý làm có hơi không phải phép.”

Vừa dứt câu, Lục Thần Phong chợt nghe “tinh” một tiếng. Anh cúi đầu nhìn điện thoại trên mặt bàn, phát hiện yêu cầu kết bạn của Wechat thình lình nhảy ra.

Lâm Triều Sinh quay lại nhìn Lục Thần Phong, lắc lắc cổ tay: “Vậy tôi làm nhé, chờ anh đáp lại.”

Chỉ một khúc nhạc dạo ngắn như thế, mà nó cứ không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu Lục Thần Phong cả một buổi trưa, khiến anh rối rắm không yên, đọc sách bị mất tập trung mãi.

Đến gần tối, Lâm Triều Sinh cuối cùng cũng nhập đủ nhu yếu phẩm về, giục Giản Y mau chóng hoàn thành nhiệm vụ. Y tiễn người phụ trách bên xưởng tới cửa, nói một câu “Anh vất vả rồi”, nhìn xe chở hàng đi xa rồi đưa mắt nhìn về khung cảnh Nhĩ Hải ấm áp đầy nắng và gió, định mời Lục Thần Phong ra bờ hồ tản bộ.

Không ngờ rằng đối phương đã chờ đợi từ lâu, còn ở ngay phía sau mình. Lâm Triều Sinh nở nụ cười ôn hòa, mà còn chưa bước khỏi sân, trong tầm mắt đã xuất hiện một gương mặt trẻ con.

Những vị khách vừa đi sáng nay đã rong ruổi cả ngày trên Nhĩ Hải, sẵn sàng đến điểm dừng chân tiếp theo. Lần nữa đi qua Song Lang, cô nhóc trong nhà đã ầm ĩ muốn tặng quà cho ông chủ Lâm, mẹ cô bé đành dẫn con quay về, vừa lúc chạm mặt Lâm Triều Sinh.

“Đường Đường.” Lâm Triều Sinh ngồi xổm xuống giang tay ra, cô nhóc vén bím tóc ra sau, lao vào vòng tay anh.

“Ông chủ Lâm!” Đường Đường níu chặt vai Lâm Triều Sinh, đứng thẳng người dậy, trong tay là một túi kẹo mút hương trái cây, “Anh có nhớ Đường Đường không thế?”

Lâm Triều Sinh đưa tay sờ nhẹ lên mũi cô bé: “Đương nhiên là nhớ rồi.”

“Thích quá, đây là quà em mua cho anh ở thành cổ Đại Lý đó.” Đường Đường nôn nóng thực hiện mong ước của mình, vội vội vàng vàng nhét túi kẹo que vào tay Lâm Triều Sinh, “Em muốn hái một bó hoa ven đường tặng anh cơ ý. Nhưng mẹ nói nếu ai đến đây mà cũng giống em, thế thì Nhĩ Hải không còn bông hoa nào mất.”

Lâm Triều Sinh đứng lên dắt tay Đường Đường, lịch sự nhìn về người phụ nữ bên cạnh, cười đáp: “Mẹ nói đúng đấy, cảm ơn món quà của Đường Đường nhé.”

“Anh phải nhớ em lâu thật lâu á.” Đường Đường không chịu buông Lâm Triều Sinh ra, vừa đi vừa cẩn thận quay lại nhìn. Lúc bước lên xe việt dã tự lái của gia đình, đôi tay nhỏ bé đáng thương níu chặt lấy cửa sổ, “Em sẽ viết bưu thiếp gửi anh, đến Thượng Hải phải tìm em chơi đấy nhé!”

Xe nhanh chóng biến mất ở khúc ngoặt, Lâm Triều Sinh cầm túi kẹo ngọt trong tay mình, cùng Lục Thần Phong đi dạo bờ hồ. Y mở túi ra, nhìn vào rồi mỉm cười nói: “Anh có cảm thấy không, những cô gái nhỏ luôn chữa lành và làm đẹp cuộc sống này.”

Gương mặt tươi tắn thơ ngây của Đường Đường vẫn dừng ở trước mắt, Lục Thần Phong còn chưa kịp tán đồng đã thấy một que kẹo bọc giấy màu cam xuất hiện.

Lâm Triều Sinh nói: “Cái này cho anh.”

Lục Thần Phong cầm lấy: “Vị cam à?”

Lâm Triều Sinh đáp: “Chúng ta có sự ăn ý ngầm không nhỉ, vị cam là ngon nhất đó.”

Lục Thần Phong gật đầu: “Không thể đồng ý hơn.”

Hoa đỗ quyên nở rộ dưới chân, cách đó không xa là vài du khách đứng chụp hình. Mấy chùm bong bóng đủ màu rực rỡ bay khắp nơi, một trong số chúng chạm phải trán Lâm Triều Sinh, khiến y thoáng nhắm mắt lại.

Lục Thần Phong nheo mắt nhìn cặp mi dài cong cong, xoay xoay que kẹo hỏi: “Có bao nhiêu cái vị cam?”

Lâm Triều Sinh xé một que vị nho ra nhét vào miệng, trả lời không chút nghĩ ngợi: “Chỉ có một cái.”

Lục Thần Phong hỏi: “Vậy tại sao lại đưa cho tôi?”

Một bên má của Lâm Triều Sinh phồng lên, y ngẩng mặt đối diện với ánh mắt của Lục Thần Phong, cũng đón lấy ánh trời chiều êm dịu mà ấm áp: “Một cái kẹo mút mà thôi, còn cần lý do à?”

Có lẽ vì xung quanh quá yên tĩnh, dường như trần gian này chỉ còn một con đường dưới chân, và cả người bên cạnh này.

Hoàng hôn tan vào những tán cây ngân hạnh, rải trên mặt hồ mấy gợn sóng thẫm xanh. Thời gian như thứ vật chất có thể chạm vào, trải dài miên man và mềm mại. Gương mặt trong veo sạch sẽ của Lâm Triều Sinh phản chiếu nơi đôi ngươi Lục Thần Phong, khiến đáy lòng anh dâng lên cơn ngứa ngáy ngang ngược vô lý, là muốn nghe giọng em ấy nhiều thêm một chút nữa: “Ừm, cần.”

Lâm Triều Sinh đáp: “Sinh nhật vui vẻ.”