Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 28: “Không có chuyện đó.”



Lục Thần Phong cúi đầu, ngón tay run rẩy bóp bao thuốc bẹp dúm. Anh thoạt trông bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đang cố gắng tiêu hóa hết những lời Lâm Triều Sinh vừa nói với mình.

Nghiến chặt răng, dường quai hàm thoáng chốc trở nên lạnh lẽo sắc bén. Lâm Triều Sinh biết Lục Thần Phong đang khó chịu, cũng đang chịu đựng.

Trong một khoảng thời gian rất dài, hai người chỉ lặng thinh bên nhau, Lục Thần Phong vẫn khom người trầm tư, đôi mắt đờ đẫn mơ màng nhìn cỏ dại dưới chân.

Lâm Triều Sinh ở cạnh Lục Thần Phong, chờ anh từ từ tiếp nhận. Thật lâu sau, Lục Thần Phong cuối cùng cũng khàn giọng cất tiếng: “Đã vất vả lắm phải không?”

Lâm Triều Sinh thành thật trả lời: “Ừm, lúc vừa biết tin cha mẹ qua đời suýt nữa đã không thể kiên trì thêm nữa, nhưng mà sau đó… khá hơn.”

Y chậm rãi nói: “May là có Giai Tịch ở bên, để tôi có thể hoài niệm nơi họ gặp gỡ nhau lần đầu.”

Những đám mây lững thững trôi đi, ánh mặt trời chiếu rọi. Lâm Triều Sinh ngửa mặt lên nhìn bầu trời: “Khi đã hoàn toàn chấp nhận được sự thật, tôi cảm thấy tình trạng của mình vẫn xem như lạc quan lắm.”

Khóe môi ngậm ý cười, y dịu giọng nói với Lục Thần Phong: “Mỗi sinh mệnh lại có những điểm kết thúc khác nhau. Song tôi vẫn tin rằng, vì những tưởng niệm nhớ nhung, khi chết linh hồn có âm vang, và tôi sẽ gặp lại họ một lần nữa.”

Lục Thần Phong nắm chặt lấy tay Lâm Triều Sinh, lần này anh đáp lại rất nhanh: “Đây mới là nguyên nhân thực sự khiến em không dám đối mặt với tình cảm của mình đúng không?”

Cổ họng như bị miếng giấy nhám chà xát, giọng anh khàn đặc đến mức nói không tròn chữ. Lâm Triều Sinh đau lòng chết mất thôi, vội vàng xoa xoa mu bàn tay của Lục Thần Phong, gật đầu nói: “Dù sao sức khỏe tôi như vậy rồi, không gì đảm bảo được sẽ đi cùng anh lâu dài, mà điều này với cả hai chúng ta mà nói đều rất thiếu trách nhiệm.”

Lục Thần Phong không đáp lời, chỉ khẽ phẩy tay, mặc dù anh không ủng hộ quan điểm của Lâm Triều Sinh nhưng cũng hiểu được nỗi băn khoăn trong lòng y.

“Nhưng mà, tôi lại không nỡ.” Lâm Triều Sinh mím môi, “Tôi thật sự… không nỡ để anh rời đi.”

Vì vậy, khi trong lòng mâu thuẫn giằng co, một chút tỉnh cảm nhỏ nhặt đã vô thức gây chuyện không chút dấu vết, rụt rè khát vọng đến gần Lục Thần Phong.

Y cười tự giễu: “Có lý trí đến mấy, đụng đến chuyện tình cảm cũng thành hỏng bét.”

Lần đầu tiên kể toàn bộ quá khứ của mình cho Lục Thần Phong nghe, Lâm Triều Sinh phát hiện mình không hề cảm thấy dễ chịu và nhẹ nhõm như trong tưởng tượng, trái tim lại bất giác giăng kín niềm hối hận nặng nề.

Rất khó khăn mới quá phận đem lòng thích một người, lẽ ra phải làm người ấy vui vẻ, phải trân trọng nâng niu trong lòng bàn tay, phải chia sẻ thật nhiều niềm vui cho người ấy mới đúng. Thế tại sao mình lại để Lục Thần Phong gánh chịu cảm giác bất lực với cuộc đời cùng mình cơ chứ?

Lâm Triều Sinh hối hận siết tay, ngốc nghếch nghĩ, nếu gây áp lực cho anh ấy quá, lỡ hù anh ấy chạy mất… thì phải làm sao đây?

Y làm đủ loại suy tính tiêu cực trong lòng, cân nhắc vài lần rồi, cuối cũng vẫn phủ định lắc lắc đầu, giọng nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu: “Lục Thần Phong, có lẽ tôi thật sự không thích hợp làm…”

“Không có chuyện đó.”

Làn gió cuốn theo những chiếc lá nhẹ rơi, Lâm Triều Sinh ngơ ngác, Lục Thần Phong hít sâu một hơi rồi đứng thẳng người, bắt đầu thu dọn hành lý của cả hai.

“Câu này tôi chỉ nói một lần, em phải nhớ thật kỹ.” Anh nhét bọc rác vào balo, kéo dây kéo rồi mới cột lều lại.

Sửa soạn xong xuôi, Lục Thần Phong đưa tay cầm máy ảnh của Lâm Triều Sinh đeo lên cổ mình, đổi balo sang cho y: “Em mang cái này.”

Lâm Triều Sinh nghe lời, Lục Thần Phong chống tay bên hông, ra hiệu cho y bước lên dốc, đoạn quay lưng về phía y: “Lên.”

Lâm Triều Sinh khó hiểu nhìn chằm chằm bờ vai rộng lớn của Lục Thần Phong, nhất thời không thốt lên được điều gì. Y không muốn để anh chờ quá lâu, cúi xuống giữ chặt lấy vai anh, nhấc một bên chân lên thử rồi nghiêm túc hỏi: “Tôi nặng không?”

Lục Thần Phong đáp: “Nặng.”

Nghe xong, chân còn lại của Lâm Triều Sinh sống chết đặt xuống đất, có thế nào cũng không chịu nâng lên: “Anh đừng cõng, tôi cũng không yếu ớt thế, vẫn tự đi được.”

Lục Thần Phong nghiêng người nắm lấy chân của Lâm Triều Sinh, kéo lên dễ ợt: “Không nghe ra tôi đang cố ý nói xạo à? Nói vậy để em đau lòng tôi đấy.”

Bước đi vững chãi, Lâm Triều Sinh nghiêm túc nghe cả nhịp thở của Lục Thần Phong, không chút hỗn loạn, nhưng y vẫn hơi lo lắng: “Thật sự không nặng sao?”

Lục Thần Phong lảng sang giao nhiệm vụ cho Lâm Triều Sinh: “Em tính thử xem tôi cõng em đi được bao xa.”

Từ lúc ôm lấy Lục Thần Phong Lâm Triều Sinh đã nhẩm đếm trong lòng rồi, nhưng ngoài miệng vẫn hỏi tiếp: “Vậy anh cảm thấy hai ta có thể đi được bao xa?”

Một câu nói không chỉ có ý nghĩa bề ngoài, mà còn mang cả hàm ý xa xôi. Lục Thần Phong đặt tay lên trán, trả lời anh bằng giọng điệu khác hoàn toàn với vẻ trầm ổn thường ngày: “Quào, xa không thấy gì luôn này.”

Lâm Triều Sinh gục trên lưng Lục Thần Phong, cười tươi như một đóa hoa nhỏ.

Hai bên đường núi là hàng hoa đỗ quyên và sơn trà đang đua nhau nở rộ và tỏa hương thơm ngát; ánh mặt trời như lò nung hạ nhiệt dần, trở nên hiền hòa ấm áp, ánh nơi đôi ngươi những mảng vàng ấm ôn dịu.

Lâm Triều Sinh đếm đến bước thứ 1000, khăng khăng muốn Lục Thần Phong thả mình xuống. Cũng vừa lúc tài xế chiếc việt dã nhắn Wechat tới, nói chuyến này đường thông thoáng nên có thể về sớm hơn một tiếng.

Nghỉ ngơi vài phút, tiếng lốp xe nghiền nát đá sỏi ngày càng đến gần, Lục Thần Phong và Lâm Triều Sinh lần nữa bước lên xe, đường núi dốc cao gập ghềnh khảm lấy màu trời đỏ thẫm nơi xa tít tắp, đã sắp đến bãi Hoa Điện.

“Đoạn đường phía sau này chỉ có thể “Tự lực cánh sinh” thôi.” Tài xế pha trò, cũng nhiệt tình nhắc nhở bốn du khách trong xe, “Người quản lý rẫy trồng dược liệu là anh em tôi, phòng chật kín cả rồi, nếu có nhu cầu ở thì nhớ báo tên tôi trước.”

Dưới chân gần như không có đất bằng, Lục Thần Phong đeo balo theo sau Lâm Triều Sinh, hai người chậm rãi bước đi, kéo dài khoảng cách với du khách phía trước.

Đi qua một vũng nước lầy lội, Lục Thần Phong vỗ vỗ vào tay Lâm Triều Sinh, chỉ vào mấy cây nấm dại giữa đống cỏ khô: “Ở đây cũng có nấm, khá giống với loại em mua hôm ấy, ăn được đúng không?”

Lâm Triều Sinh đưa mắt nhìn phần lông trắng trên mũ nấm và phần cuống nấm ánh xanh, nhướng mày nhìn Lục Thần Phong: “Yên tâm, đi chầu trời ngay.”

Lục Thần Phong: “…”

Điều kiện quanh bãi Hoa Điện khá hơn nhiều so với Lục Thần Phong tưởng tượng. Anh thương lượng với chủ rẫy dược liệu rồi đưa chút ít tiền, chỉ cần cho hộ chỗ tắm rửa, ba bữa cơm với nước ấm là được.

Từng tia nắng chiều chồng lên nhau nơi chân trời, hoàng hôn chưa tan mà ánh trăng mờ ảo đã ẩn hiện. Địa điểm cắm trại ưng theo lựa chọn của Lâm Triều Sinh, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy cả biển sao trời.

Lều cực kỳ dễ lắp ráp, vốn cũng chẳng cần động tay. Lục Thần Phong ấn vào công tắc, chiếc lều như bột bánh ủ men mà phồng lên, phần mái uốn cong, không gian bên trong ngủ ba người vẫn còn dư.

Anh đứng sát bên Lâm Triều Sinh, thất vọng thở một hơi dài: “Chán quá, mua lớn rồi.”

Lâm Triều Sinh ngầm hiểu ý, “chậc” một tiếng rồi nghiêng sang nhìn anh.

Bãi Hoa Điện có nhiệt độ khá thấp, Lục Thần Phong quấn kín áo lông cho Lâm Triều Sinh trước, sau đó mới mở balo lấy áo khoác mặc vào. Ăn cơm tối ở rẫy dược liệu xong, hai người tắm rửa, Lục Thần Phong xách một bình nước nóng vào lều. Lâm Triều Sinh đã trải chăn gối từ lâu, ngả mình dưới bầu trời đầy sao.

Bên tai là tiếng côn trùng kêu thưa thớt, đèn đuốc xung quanh rất ít, người ngoài kia đang theo nhau vào khu phòng nghỉ. Lục Thần Phong nằm xuống bên cạnh Lâm Triều Sinh, cùng y ngắm khoảng trời đêm tịch mịch lấp lánh ánh sao ấy, Lâm Triều Sinh lên tiếng: “Tâm sự chuyện của anh đi.”

Lục Thần Phong hỏi: “Em muốn nghe khúc nào?”

Lâm Triều Sinh cố tình nói: “Tình trường.”

Lục Thần Phong đáp: “Nằm ngoài phạm vi rồi.”

Lâm Triều Sinh thôi cười, nghiêm túc nói: “Tâm sự công việc của anh đi.”

“Tôi thật sự rất bất ngờ, sao anh chọn học giám định đá quý?” Lâm Triều Sinh nghiêng đầu, “Ngành này có việc làm ổn định lắm không?”

“Tốt nghiệp chính quy muốn kiếm được tiền thì có hai hướng, một là bán đá quý, hai là viết chuyên mục trên tạp chí.” Lục Thần Phong nói, “Không khó để có việc làm, nhưng dễ khiến người ta cảm thấy khô khan nhạt nhẽo.”

Lâm Triều Sinh hỏi: “Cho nên anh lựa chọn hướng thứ ba?”

Lục Thần Phong “ừ” một tiếng, nói: “Con đường không ổn định nhất, cũng dễ thất bại nhất, tự chủ gây dựng sự nghiệp.”

Lâm Triều Sinh giữ một tay sau gáy, tò mò hỏi: “Kinh doanh đá quý… cụ thể là gì?”

Lục Thần Phong không trả lời ngay, anh nghiêng mặt sang một bên, bất ngờ nói: “Tôi có thể cho em thấy mây ngũ sắc giữa trời đêm, em tin không?”