Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 30: “Cứ cố gắng hết sức đi, đừng để mình tiếc nuối.”



Năm 2017, Lục Thần Phong đã đơn giản tất thảy sóng gió sự nghiệp lẫn cuộc sống thành vài câu nói, bâng quơ nhẹ nhàng kể cho Lâm Triều Sinh nghe, biểu cảm thản nhiên như thể người trả qua không phải anh.

Lâm Triều Sinh không tin vào sự bình tĩnh và vô cảm mà Lục Thần Phong biểu hiện.

Tháng 3 năm 2017, cha Lục nhập viện điều trị ung thư hạch bạch huyết. Sau khi được chẩn đoán, ông quyết định hóa trị nhưng hiệu quả rất kém, chức năng của nhiều cơ quan suy giảm, cơ thể suy nhược nghiêm trọng, ngày qua ngày phải dính chặt với giường bệnh.

Căn bệnh nan y của cha Lục đã giáng một đòn khủng khiếp xuống Lục Thần Phong. Khi biết cha mình không còn nhiều thời gian, anh bỏ mọi công việc sang một bên, ngày đêm bầu bạn với cha trong bệnh viện.

Mẹ qua đời sớm, một tay cha nuôi lớn Lục Thần Phong, ông vẫn luôn là trụ cột tinh thần của anh. Lục Thần Phong không muốn từ bỏ bất kỳ khả năng điều trị hay loại thuốc nào mà bác sĩ nói có thể mang lại hiệu quả, như đổ tiền vào một cái động không đáy. Dù vậy, mạng sống của cha Lục cũng chỉ gắng gượng duy trì được đến cuối năm.

Trong khoảng thời gian đó, Lục Thần Phong nhận được đơn đặt hàng từ một câu lạc bộ. Bên kia mời một số người nổi tiếng tổ chức đêm từ thiện, muốn thuê Lục Thần Phong, nhân vật mới nổi trong ngành đến thiết kế mười món đồ trang sức mang đi đấu giá.

Hóa trị khiến cha Lục đau đớn không thiết sống, Lục Thần Phong không đồng ý mời hộ lý, mọi chuyện của cha đều phải do anh tự tay làm. Nhưng anh cũng không nỡ bỏ qua cơ hội thể hiện tài năng này.

Muốn thiết kế tác phẩm cần có nguyên liệu, sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Lục Thần Phong giao nhiệm vụ mua đá quý cho người trợ lý tên Nhiễm Tiểu Kiệt theo anh mấy chuyến đến Sri Lanka. Lục Thần Phong lo Nhiễm Tiểu Kiệt một thân một mình ra nước ngoài không ai giúp đỡ, vì vậy nhờ người bạn tốt nhất của mình là Hứa Hạo đi cùng, bảo đảm công việc có thể hoàn thành thuận lợi.

Đây là lần đầu tiên Lục Thần Phong có cơ hội tiếp xúc với những khách hàng cao cấp hơn, một khi những thiết kế của anh lọt vào mắt những người này, vậy phòng làm việc cũng sẽ thành công chuyển mình thành hình thức phục vụ cho đối tượng cao cấp. Đây cũng là hướng đi và mục tiêu mà rất nhiều nhà kinh doanh đá quý nỗ lực chạm đến.

Nhiễm Tiểu Kiệt mua tổng cộng 83 cara đá quý, giá trị nhất là viên Ruby huyết bồ câu[1] 460 ngàn tệ. Lục Thần Phong gần như dốc cạn chỗ tiền còn lại, kỳ vọng sẽ giành được nhiều sự chú ý hơn nữa sau sự kiện này. 

[1]

Vì khách hàng yêu cầu gấp, Hứa Hạo chỉ gửi ảnh đá quý và kích thước cho Lục Thần Phong xem qua loa rồi chuyển khoản giao dịch. Anh vừa trông coi chăm sóc cha vừa thiết kế, cuối cùng vất vả hoàn thành trước thời hạn đưa vào xưởng gia công.

Đơn hàng được vận chuyển vào rạng sáng ngày 5 tháng 12, cùng ngày cha Lục qua đời. Lục Thần Phong đã quá đau buồn, không thể để tâm đến công việc thêm, nên đã bàn giao tất cả các thủ tục tiếp theo như đo đường, giám định và giao sản phẩm cho khách hàng lại để Nhiễm Tiểu Kiệt và Hứa Hạo làm thay.

Ngay khi anh lo liệu xong tang lễ, tuyệt vọng gục trước mộ cha mình. Trước lúc chuẩn bị túc trực bên linh cữu, một cuộc điện thoại đã đập nát lý trí vốn đã lung lay sắp sụp đổ của anh —— Các tác phẩm phòng làm việc LANME gửi đến đã được tiếp nhận, và cơ quan giám định tìm ra vấn đề.

Sở dĩ đá quý đáng giá là vì nó “tự nhiên thuần khiết”, màu qua xử lý và màu hình thành tự nhiên có giá trị sưu tập hoàn toàn chênh lệch.

Lô ruby và sapphire Nhiễm Tiểu Kiệt mua có màu rất đậm, tinh thể không có đường vân cũng không có vết nứt[2]. Lục Thần Phong chưa từng kiểm tra, rất khó để nhận ra nó “không ổn” thông qua một bức ảnh. Vì tín nhiệm hai người bạn tin cậy nhất, Lục Thần Phong chưa từng mảy may nghi ngờ họ.

[2]

Thực tế, sau khi đo quang phổ và hồng ngoại chính xác, những viên đá này đều đã được xử lý ở nhiệt độ cao[3], và một trong số chúng có hiện tượng khuếch tán Berili[4], với công nghệ “bơm thổi” đá quý đê hèn nhất.

[3] [4]

Dù lòng anh cố gắng chối bỏ sự việc hoang đường như vậy, thuyết phục bản thân nó tuyệt đối sẽ không xảy đến với mình. Nhưng người trợ lý mất tăm biệt tích và người bạn thân tắt điện thoại đã chứng thực mọi sự trước mắt Lục Thần Phong. Anh đã bị lừa dối và phản bội.

Năm mới sắp đến, vào ngày cuối cùng của năm cũ, Lục Thần Phong chán nản ngồi trên sofa phòng làm việc từ sáng đến tối, cả một giọt nước cũng không chạm đến. Đêm từ thiện vẫn diễn ra theo kế hoạch, ủy thác một nhãn hiệu trang sức khác cứu cánh tạm thời. Mười năm tâm huyết của anh rốt cuộc lâm vào kết cục bị đưa vào danh sách đen của người trong nghề, Lục Thần Phong mất đi toàn bộ uy tín.

Kim đồng hồ vượt khỏi số mười hai, năm 2018, Lục Thần Phong vùi mặt vào khuỷu tay, cảm xúc phẫn hận càng trở nên rõ rệt, tựa như những lưỡi sao sắc lẹm cắt đứt ý chí trong anh.

Có khoảnh khắc, Lục Thần Phong thực sự chán ghét thế giới này.

Lục Thần Phong dứt tiếng rồi, Lâm Triều Sinh mới tìm về được nhịp tim của mình, siết lấy chiếc điện thoại nóng rực nằm trong lòng bàn tay. Y nhớ lại đêm đầu tiên Lục Thần Phong ở tại Giai Tịch, nhớ rằng mình đã hỏi anh cảm thấy thế nào về câu nói trong quyển lưu bút kia. Đến tận bây giờ Lâm Triều Sinh mới nhận ra, rằng khi ấy trong đôi mắt Lục Thần Phong không chỉ có hoảng loạn, mà còn có cả bất lực và tuyệt vọng cùng cực.

Lục Thần Phong rũ mi, tay chống về sau, ý cười chậm rãi hiện bên khóe môi: “Tôi học giám định đá quý, lại ngã ngựa trên chính thứ mà tôi giỏi nhất.”

“Quá nực cười.” Anh tự giễu bật thốt: “Cũng quá mất mặt.”

Trong đêm đen tịch mịch, có lẽ là vì sương mù đã bắt đầu dày đặc nên không thể thấy rõ cảnh phía xa. Lục Thần Phong cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, chín giờ năm mươi phút, theo đồng hồ sinh học của Lâm Triều Sinh thì đã đến lúc đi ngủ rồi.

Hai người cầm ly và bàn chải đánh răng vào bồn rửa tay chung trong rẫy dược liệu nhanh chóng vệ sinh cá nhân, sau đó trở về nằm xuống lớp chăn đệm đã được trải ra ngay ngắn.

Lâm Triều Sinh quấn một lớp áo khoác lông, Lục Thần Phong mặc áo gió, hai người nằm bên cạnh nhau, chia nhau một tấm chăn mỏng. Không gian ấy ấm dần lên, Lục Thần Phong vẫn mở mắt, Lâm Triều Sinh cũng không buồn ngủ, chỉ có tiếng hô hấp đều đặn quẩn quanh.

Lâm Triều Sinh cầm chặt viên đá mặt trăng trong tay, cả cơ thể lẫn viên đá đều có cùng nhiệt độ.

Mọi lời nói đều có vẻ vô dụng và yếu ớt hơn những trải nghiệm thực tế. Lâm Triều Sinh cân nhắc tới lui, vẫn cảm thấy cần phải nói cho Lục Thần Phong nghe những suy nghĩ trong lòng mình.

Y chìa tay đến, đưa viên đá sang: “Quên trả nó cho anh.”

Lục Thần Phong xoa xoa ngón tay Lâm Triều Sinh: “Vốn là dành tặng em.”

“Tặng tôi?” Lâm Triều Sinh ngạc nhiên, nhỏ giọng, “Thứ quan trọng như vậy anh bỏ được sao?”

“Nhất định là không nỡ rồi.” Giọng nói Lục Thần Phong giữa màn đêm dịu êm chợt trở nên quyến rũ đến lạ thường. Nó vang lên bên tai Lâm Triều Sinh, trầm mê nơi cõi lòng.

Lục Thần Phong nói: “Nhưng so với dỗ em vui vẻ, cái “không nỡ” ấy cũng chẳng thấm tháp vào đâu.”

Vốn định lắng nghe câu chuyện của Lục Thần Phong bằng một mở đầu thoải mái, ngờ đâu lại nhận được bất ngờ ngoài mong đợi. Lâm Triều Sinh rụt tay về, bàn tay giấu trong lớp chăn mỏng vuốt vẻ bề mặt nhẵn bóng của viên đá mặt trăng, hồi lâu sau, y mới lên tiếng: “Tôi có vài lời, không biết…”

“Chỉ cần em sẵn lòng nói, tôi luôn muốn lắng nghe.” Lục Thần Phong hiểu rõ suy nghĩ của Lâm Triều Sinh, giọng anh rất dịu dàng, “Cũng sẽ khắc ghi trong lòng.”

Sau vài giây lặng im, Lâm Triều Sinh đánh bạo, lặng lẽ dịch đến gần Lục Thần Phong, lần mò tìm kiếm bàn tay kia, gãi gãi lên cổ tay anh hai lần, an ủi anh.

Y đưa mắt ngắm nhìn vầng trăng sáng trên cao, hỏi: “Chuyện này không có chuyển biến gì sao? Nếu báo án thì thế nào?”

“Tôi từng nhờ luật sự cố vấn.” Lục Thần Phong hé môi, thở dài đáp, “Tôi chủ động đưa tiền cho Hứa Hạo, món hàng cũng nằm trong tay tôi. Họ đã lách qua kẽ hở việc xử lý đá quý không hoàn toàn là làm giả. Tòa cũng sẽ chỉ phán định tôi mua những viên đá kém chất lượng với số tiền lớn, không có cơ hội thắng.”

Hai người Lục Thần Phong tín nhiệm nhất không ở bên cạnh trong những tháng ngày khó khăn nhất, ngược lại còn lừa lọc dối gạt, thừa cơ hãm hại anh.

Mất đi người thân, danh vọng, tiền tài lẫn uy tín, đến đây, Lục Thần Phong đã bị hiện thực làm cho sụp đổ, mười năm chật vật nỗ lực thành công dã tràng.

“Nếu mọi thứ đã trở thành kết cục không thể tránh khỏi, anh có thể chửi rủa, có thể chán ghét hay thậm chí thù hận họ mãi mãi.” Lâm Triều Sinh chậm rãi nói, “Nhưng tuyệt đối không thể vì thế mà đánh mất bản thân.”

Khi nghe những lời ấy, Lục Thần Phong quay sang, đôi mắt của Lâm Triều Sinh dù trong bóng tối vẫn cứ trong suốt và sáng ngời.

Anh nghe y nói: “Càng không thể vì thế mà dừng lại.”

Lâm Triều Sinh xoay người đối diện anh, chống tay đỡ bên sườn mặt: “Tôi có thể cảm nhận được lòng nhiệt tình và chân thành của anh dành cho công việc. Nếu như tôi đoán không lầm, anh là người có khát vọng tìm kiếm và khẳng định giá trị bản thân.”

Lục Thần Phong xích lại gần Lâm Triều Sinh: “Phải không?”

Lâm Tiều Sinh “Ừm” một tiếng: “Khen anh đó, đừng ngại.”

Lục Thần Phong cười cười: “Được.”

Lâm Triều Sinh tiếp tục: “Thực tế, “bắt đầu” một chuyện không khó, cái khó chính là “bắt đầu lại từ đầu”. Đôi câu vài lời tuy không quan trọng gì, nhưng dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi ích kỷ hy vọng rằng anh có thể buông xuống những khúc mắc trong lòng. Đừng khép mình và phủ định bản thân thêm nữa, mà hãy quay trở về con đường anh đã vốn kiên định.”

“Những phép tắc hay đạo lý quá đỗi hư vô, trong khi đời người chỉ kéo dài mấy chục năm, linh hồn rồi sẽ trở về với trời đất. Vì vậy, khi vẫn còn trên thế gian này, anh cứ cố gắng hết sức đi, đừng để mình tiếc nuối.”

Lâm Triều Sinh nói: “Chỉ khi ấy, anh mới không mất đi tất cả.”