Tiếng Vọng Ngày Hoa Nở

Chương 48: “Không quấy rầy hai vị làm chuyện quan trọng chứ?”



Lúc Giản Y gọi video tới, Lâm Triều Sinh đang chụp mầm ớt vừa lên cao, chuẩn bị cho bài đăng mới của trang.

Thời tiết Bắc Kinh đang vào độ oi bức, y nhìn lướt qua chậu sứ trắng dưới chân, mấy mầm xanh mởn lấp lánh tia sáng vàng óng. Cây cà chua nở hoa rồi, đáng yêu vô cùng.

Cây gừng tây của y chỉ vừa nhú khỏi mặt đất, còn lâu lắm mới ra củ được. Hôm qua dì Dư cho hai lọ dưa muối, Lâm Triều Sinh rất thích ăn cháo, khẩu vị của hai người trong nhà đều thiên về thanh đạm, trong các loại rau củ ngâm thì vị ngọt dịu của gừng tây là hợp với cả hai nhất.

Lâm Triều Sinh ấn nút nhận cuộc gọi, màn hình sáng lên. Hình ảnh bên kia vẫn chưa ổn định, chưa chỉnh được góc máy mà đã nghe thấy tiếng Giản Y gào to: “Anh! Em nhớ anh muốn chết rồi nè!”

Lâm Triều Sinh đè que gỗ san phẳng chậu đất, nói với Giản Y: “Ngày nào cũng nhắn tin mà còn nhớ à.”

Người bên kia dí mặt lại gần camera, mặt mũi Giản Y phóng lớn lên, đôi mày bên trên cặp kính cong lên một cách kỳ lạ: “Uầy, anh đang làm gì thế ạ?”

Lâm Triều Sinh cầm bình tưới lên cây lên: “Chăm sóc khu vườn nhỏ của anh.”

“Nhà anh Lục có cả vườn rau củ á?” Giản Y sợ đứng hình, dí sát gần thêm nữa, “Em xem mấy bức hình anh đăng trên trạng còn tưởng anh đến chỗ nào chụp cơ.”

Mắt cậu nhóc híp lại thành sợi chỉ, trông có hơi giống một tên trộm, giọng điệu toát vẻ mừng thầm: “Hồi trước em cứ lo anh lên Bắc Kinh ở không quen, bây giờ xem ra cuộc sống gia đình nhỏ của anh không tệ ha.”

Lâm Triều Sinh cầm điện thoại di chuyển một vòng khu vườn đủ loại hoa trái, Giản Y nhắm chừng nơi đó không bằng một phần mười Giai Tịch.

“Sân thượng của chúng ta chẳng trồng được thứ gì, quạnh quẽ lắm anh ơi. Mấy chậu trầu bà và mẫu tử trong phòng khách vẫn một mình em chăm cả.” Giản Y đứng dậy dịch điện thoại ra xa, cảm thán: “Anh vẫn luôn sống với tâm thế được ngày nào hay ngày nấy, bây giờ đã có thể sống thật nghiêm túc rồi…”

Giản Y dừng lại một lúc: “Tốt lắm, anh à, quá tốt luôn.”

Lâm Triều Sinh cắm que gỗ vào đất, trong lòng hơi xúc động, né tránh màn thể hiện tình cảm của Giản Y, hỏi thẳng: “Nói đi, gọi anh có việc gì.”

Giản Y bĩu môi: “Chẳng lẽ em gọi video vì nhớ anh không được à?”

Lâm Triều Sinh vạch trần không nể mặt mũi: “Anh đến Bắc Kinh nửa tháng rồi mới nhớ đến việc gọi video tới?”

Suy nghĩ bị ông chủ nhìn thấu, Giản Y ngượng ngùng gãi gãi tai, hắng giọng hai lần rồi quay camera về cánh cửa thủy tinh lớn phía sau. Bên ngoài là dãy Thương Sơn và Nhĩ Hải hùng vĩ tráng lệ, Lâm Triều Sinh đoán cậu nhóc đang ở ngoài đài quan sát.

Giản Y đành phải thành thật khai báo: “Anh, em, cái gì ý, em y.. y…”

Lâm Triều Sinh không mặn không nhạt tiếp lời: “Mỗi hai chữ yêu đương mà lắp ba lắp bắp? Tiền đồ đâu cả rồi?”

Hai má Giản Y đỏ lựng lên: “Không phải là lần đầu em khai báo với “người nhà” à, căng thẳng là đương nhiên thôi. Không cho anh cười em.”

Lâm Triều Sinh cố gắng nín cười, hỏi: “Em có gì nói với anh?”

“Dạ.” Giản Y gật gật đầu, bắt đầu giải thích, “Gia cảnh nhà bạn gái em không khác với em bao nhiêu, khó khăn như nhau cả. Bố mẹ cô ấy còn có tư tưởng trọng nam khinh nữ, cô ấy không được đi học, muốn tìm công việc để kiếm sống, mà bằng trung học bây giờ cũng không kiếm được việc gì ổn định. Anh ơi, em có thể…”

Lâm Triều Sinh ngắt lời Giản Y, nghiêm túc gọi: “Ông chủ Giản.”

Giản Y lập tức bặm môi, ngồi nghiêm chỉnh trở về.

“Trước khi đi anh đã nói rất rõ, homestay thuê ai sa thải ai, việc sắp xếp phòng ở, thu chi, thậm chí là phân chia lợi nhuận đều do em quyết định.” Giọng nói của Lâm Triều Sinh thong thả ung dung, anh ngồi trên chiếc ghế nhỏ đặt giữa sân, sưởi nắng ấm tám chín giờ sáng, “Sau này có chuyện tương tự thì em toàn quyền quyết định, không cần gọi video hỏi ý kiến anh.”

Giản Y phồng má, hít hít mũi quay mặt sang một bên.

Lâm Triều Sinh kê khuỷu tay trên đầu gối, quay đầu liếc mắt nhìn Lục Thần Phong đang ngồi trên sofa đọc sách uống trà, nói vào màn hình: “Cô bé có nơi ở không? Không thì em quét tước phòng anh lại, thay ga trải giường và bao gối với vào.”

Giản Y cụp mắt, mũi xon xót: “Anh ơi…”

“Mà có chuyện này anh phải nhắc em trước.” Lâm Triều Sinh cứng rắn nói: “Trong phòng anh có hai cái giường, nếu em quyết định ở chung phòng với bạn gái thì phải nhớ. Em trưởng thành rồi, cái gì nên làm cái gì không nên, có đủ khả năng để gánh vác nghĩa vụ và trách nhiệm chăm sóc đối phương hay không phải cân nhắc thật kỹ, hành vi cũng phải đúng mực.”

Đây là những lời là Giản Y lần đầu nghe được, nhưng cậu biết rõ chúng quan trọng thế nào, nghiêm túc đáp: “Em hiểu rồi ạ.”

Lâm Triều Sinh thoải mái cười, xua xua tay giục: “Được rồi, em yêu đương anh cũng yêu đương, ai cũng bận rộn cả. Sau này không có gì thì đừng gọi video nữa đấy.”

Giản Y không nỡ xa Lâm Triều Sinh, còn muốn làm phiền anh thêm nữa. Thấy góc bên trái màn hình thấp thoáng bóng Lục Thần Phong, cậu muốn kéo dài thời gian, lập tức lên tiếng: “Chào anh Lục, em là Giản Y đây ạ. Anh còn nhớ em không?”

Lục Thần Phong nghe tiếng đặt tách trà xuống, mỉm cười: “Không quên được.”

Giản Y vừa học xong lấy ra thực hành ngay, dùng y giọng điệu vừa rồi của Lâm Triều Sinh, lấy thân phận người nhà nghiêm túc giao phó: “Anh nhất định phải chăm sóc anh trai em thật kỹ đó, anh trai của em…”

“Anh ấy rất bận.” Lâm Triều Sinh ngắt lời Giản Y, cắt ngang cuộc trò chuyện, bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Đứa nhỏ này, cuộc sống về sau chắc chắn không cần lo nghĩ.”

Lục Thần Phong cầm ghế nhỏ ra ngồi cạnh Lâm Triều Sinh, khoác tay lên vai y: “Giản Y có người yêu sao?”

“Ừm, đúng là đáng mừng mà.” Lâm Triều Sinh tự nhiên dựa vào người anh, khẽ cười: “Em hiểu Giản Y lắm, xem chừng homestay Giai Tịch sắp có bà chủ rồi.”

Xong bữa sáng, hai người thay đồ ra ngoài. Sau giờ cao điểm buổi sáng, Lục Thần Phong và Lâm Triều Sinh bận rộn công việc ở bàn của mỗi người, bữa trưa vẫn ăn cơm hộp nhà làm đầy đủ dinh dưỡng.

Rõ ràng anh chỉ vừa từng bước gom lại hai cuộc sống riêng, nhưng vì có Lâm Triều Sinh, Lục Thần Phong chưa từng cảm thấy cuộc sống nhàm chán vô vị, mỗi ngày đều là một cảm xúc rất mới mẻ.

Cuối cùng cũng hoàn thiện tác phẩm dự thi hoàn chỉnh trên CAD, bước tiếp theo là công đoạn tráng sáp và đổ màng, phần nạm đá phía sau không tốn bao nhiêu thời gian. Lục Thần Phong thoải mái nhìn chằm chằm màn hình máy tính, dù tác phẩm này đó đạt được xếp hạng khá khẩm hay không, nó vẫn là thiết kế làm anh hài lòng nhất từ khi đặt chân vào ngành trang sức đá quý này đến giờ.

Giọng Lâm Triều Sinh vang lên làm anh giật mình: “Anh nghĩ gì thế? Cười vui vẻ thế sao?”

Lục Thần Phong di chuột tắt giao diện vẽ, nhanh tay úp bản phác lại, ngoài mặt thản nhiên trả lời: “Nghĩ…”

“Anh lừa em thì khỏi cần nói.” Lâm Triều Sinh nâng ghế tựa cao lên, tay phải chống bên mép bàn, giam anh lại trong vòng tay, ánh sáng chói lòa làm Lục Thần Phong không thể dời mắt, “Anh đề phòng làm gì chứ? Em cũng đã từng xem bản vẽ của anh rồi.”

Lục Thần Phong nói thật: “Cái này có ý nghĩa rất khác biệt, cho nên muốn em nhìn thấy khi nó đã hoàn thiện.”

Lâm Triều Sinh nhìn anh chăm chú, hỏi: ” “Ý nghĩa khác biệt” nằm ở đâu?”

Lục Thần Phong thả lỏng tư thế: “Chủ đề, anh tìm thấy được trong chuyến đi này, có liên quan đến em.”

Lâm Triều Sinh đứng thẳng người, năm ngón tay gõ lên mặt sau của bản phác hai lần, hiểu ý đáp: “Em chờ.”

Cuộc trò chuyện chưa kết thúc, bên ngoài đột nhiên phát ra tiếng gõ cửa. Lâm Triều Sinh quay sang, tưởng là khách hàng đặt lịch hẹn, đang định bước đến đón tiếp thì cửa gỗ bật mở, vị khách này đã thiếu lễ độ xông luôn vào.

Một người đàn ông mặc vest màu đỏ rượu, tóc tai chỉnh tề vuốt keo hơi quá tay, chân mày kiếm, hốc mắt sâu, gương mặt điển trai xen lẫn vài phần xấu xa lưu manh, màu cà vạt hiện rõ vẻ cợt nhả.

Người nọ ngước mắt nhìn quanh phòng làm việc, không chút khách sáo bước vào cửa. Lịch sự gật đầu chào Lâm Triều Sinh xong, anh ta quay về phía Lục Thần Phong hếch hếch cằm, thân thiết cười nói: “Không quấy rầy hai vị làm chuyện quan trọng chứ?”