[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 25





Đêm đã về khuya, Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần vẫn đối diện nhau, nhưng chẳng ai nói một lời... Không khí lúc này vừa u ám, vừa nặng nề, lại lạnh lẽo đến đáng sợ...


Hiểu Tinh Trần cố trấn tĩnh bản thân, để chính mình không làm ra chuyện khiến y hối hận cả đời. Thật sự như hắn nói, là y nợ hắn sao...? Tám năm thủ thành hoang, chưa từng thật tâm cười một tiếng, cũng chưa từng ăn qua một viên kẹo đường nào nữa...


Năm thứ nhất Hiểu Tinh Trần chết, Tiết Dương ngày ngày tìm kiếm đủ loại tà thuật bí kĩ, mong rằng có thể khiến y tỉnh lại... Nhưng hắn đã thử qua vô số lần, y vẫn thần sắc tái nhợt nằm yên trong quan tài...


Năm thứ hai Hiểu Tinh Trần chết, Tiết Dương vẫn không tin vào sự thật đó... Hắn tự lừa dối chính mình, rằng y vẫn còn sống, vẫn còn bên cạnh hắn, y nhất định sẽ tỉnh lại thôi... Hắn nghe đâu đó một thoại bản truyền rằng, chỉ cần hắn có thể khiến y cảm động, y nhất định sẽ tỉnh lại, vĩnh viễn không rời khỏi hắn nữa... Vì vậy, hắn mỗi ngày đều nấu cơm chờ y cùng ăn, đều lau rửa thân thể y thật sạch sẽ, đều ngồi bên quan tài kể chuyện cười cho y nghe... Một kẻ như Tiết Dương, thế mà lại có lúc điên cuồng ngu ngốc, tin vào những lời không xác thực đến thế...


Năm thứ ba Hiểu Tinh Trần chết, Tiết Dương vẫn chưa hề tuyệt vọng... Hắn đột nhiên nghĩ ra, có lẽ vì thế gian có người y không muốn nhìn thấy, nên y mới không chịu trở về... Hắn biết rồi, nhất định là con nhỏ mù kia! Nếu không tại nàng, y vì sao có thể biết toàn bộ sự thật, vì sao có thể hủy đi cuộc sống tốt đẹp trong gần ba năm kia chứ? Vậy nên hắn phải giết nàng, hắn phải khiến nàng thật thảm hại, như vậy đạo trưởng mới không giận nữa... Không giận nữa, đạo trưởng mới có thể quay lại... Nhưng mà, hắn dường như đã sai...


“ Đạo trưởng, ta đã giết hết những kẻ phá vỡ cuộc sống của ta và ngươi rồi, sao ngươi vẫn chưa quay lại...?”


Năm thứ tư Hiểu Tinh Trần chết, Tiết Dương khiến Sương Hoa nhận chủ, trút đi huyền sam, khoác lên người bạch y trắng tuyết, bạch lăng che mắt tựa ngầm thừa nhận tơ tình vẫn luôn vấn vương... Học lấy từng bộ dáng, từng cử chỉ của người, mang tên người thủ thành chờ đợi... Chờ từng ngày, cũng gặm nhấm nỗi buồn từng ngày...


Năm thứ năm Hiểu Tinh Trần chết, đêm khuya cô vắng, mưa lớn không ngừng trút xuống căn nhà cũ kĩ, Tiết Dương vẫn chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt người bên trong quan tài, khẽ mân mê phiến môi trắng bệch của y...


“ Hiểu Tinh Trần, ngươi khiến ta đau khổ nhiều năm như vậy, vì sao vẫn chưa vừa lòng...?”


Năm thứ sáu Hiểu Tinh Trần, Tiết Dương kể cho y nghe một câu chuyện... Hắn ở khu chợ vô tình gặp được một đôi phu thê trẻ bị ức hiếp... Mắt thê tử kia bẩm sinh không thể nhìn thấy chuyện gì nữa, chỉ có thể ôm chặt lấy phu quân bị đám lưu manh đánh đập. Tiết Dương không thích xen vào chuyện người khác, cũng không có lòng tốt giúp đỡ người khác lúc hoạn nạn. Hắn thích nhìn thấy người tàn sát người, ức hiếp đánh đập, bày ra đủ loại lạnh giá của nhân tâm. Nhưng lần đó không hiểu vì sao, hắn đột nhiên lại đưa tay giúp đỡ đôi phu thê kia... Hắn không hiểu nổi chính mình nữa... Cả đời hắn, có lẽ đó là chuyện tốt duy nhất hắn tự nguyện làm...


Năm thứ bảy Hiểu Tinh Trần chết, Tiết Dương vô tình biết được chuyện Ngụy Vô Tiện trọng sinh rồi. Hắn mua một vò rượu lớn, uống đến say chẳng biết trời đất. Nhìn khuôn mặt quen thuộc nằm trong quan tài lạnh lẽo kia, hắn bất giác cười khẽ:


“ Đạo trưởng, Ngụy Vô Tiện trọng sinh rồi, hắn nhất định có thể cứu được ngươi... Chờ ta, ta nhất định mang ngươi về...”


Năm thứ tám Hiểu Tinh Trần chết, Tiết Dương không còn có thể chờ được y tỉnh lại nữa rồi... Đau đớn lan truyền khắp cơ thể, khóe môi hắn vẫn nở nụ cười. Cánh tay đứt lìa kia, thế nhưng mãi nắm chặt viên kẹo đường đã hóa thành màu đen không chịu buông ra. Dùng chút hơi tàn còn lại, lưu giữ toàn bộ kí ức đẹp đẽ nhất về y... Ít ra đến lúc chết đi, vẫn có thể nhìn thấy y lại lần nữa vì hắn mà cười, dù chỉ là ảo mộng mà thôi...


“ Hiểu Tinh Trần, ta không thể chờ ngươi tỉnh lại nữa rồi... Dùng đời này, chúc phúc cho ngươi, cầu ngươi mãi mãi an yên...”


Tiết Dương hắn chính là loại người khẩu thị tâm phi như thế... Yêu nhưng không thể thừa nhận, lại tự cho rằng bản thân đối với người kia chỉ vì vui đùa... Đến lúc hắn nhận ra, đã chẳng còn gì có thể cứu vãn... Đoạn tơ tình nối giữa hai người, đã định trước là nghiệt duyên, là bi thương...


“ Tơ đoạn hồn tan mới phát giác tâm can đã bị ma chướng cầm tù


  Chỉ mảnh hơi tàn mới phát giác chấp niệm đã quá sâu ”