[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 70



Đến ngày thứ ba, Minh tộc cuối cùng cũng tìm đến. Không nhiều người lắm, hai y sư trẻ, bốn võ sư, một người dẫn đường. Nhưng bọn chúng xuống được nơi này, có lẽ...khá chật vật. Những người trước kia quen xuống thôn nhỏ sau hang động đều bị thương ít nhiều. Hôm đó Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần để bọn chúng đi trước, còn gặp phải mấy con sói hoang. Minh tộc nhân vốn đang hoảng hốt, trạng thái chiến đấu đương nhiên không được tốt như bình thường.


Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần nói đa tạ mấy câu, sau nhanh chóng rời đi. Hắn không muốn đến trăng rằm xảy ra những điều không tốt đẹp, dù sao cũng là ngày vui của hắn và y mà... Trở về sớm, xử lí sớm, song có thể rời đi sớm.


Bóng người đã khuất, nam hài hôm trước ra mở cửa hướng đôi mắt to tròn về phía trưởng thôn, hỏi:


- Gia gia, không phải bình thường đều không cho người lạ ở lại nhà chúng ta sao?


Trưởng thôn cười cười, xoa đầu nam hài, úp úp mở mở nói:


- Hai người kia mệnh cách khác thường, sinh khí vốn cạn kiệt, lẽ ra không nên đến nơi này mới phải.


Nam hài vẫn khó hiểu:


- Nơi này? Là thôn chúng ta sao? Hơn nữa, sinh khí đã cạn kiệt, làm sao có thể sống tiếp?


- Ta cũng không biết, bỏ đi.


- A nương từng nói gia gia ẩn cư quá sớm, thật đáng tiếc!


Trưởng thôn chỉ cười cười, cũng không nói gì thêm.


Thiên mệnh luân chuyển, đôi khi tạo ra những điều thật nực cười, nực cười đến khó tin... Gắn kết hai con người thù sâu oán nặng chẳng biết mấy đời lại với nhau, khổ đau gấp bội...


Lần đi săn kia cứ vậy bị hủy, lúc này chỉ còn tập trung đến hôn sự của Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần thôi. Minh tộc nhân là kiểu người lạc quan, cũng không vì chuyện này mà buồn quá một hai ngày. Lại tất bật sắp xếp lễ đường, chuẩn bị mấy thứ đồ truyền thống Minh tộc.


Tiết Dương duy nhất có một lần nghĩ, nếu hắn và Hiểu Tinh Trần ở đây trọn một năm cũng không phải không tốt... Sau một năm kia, lúc rời đi cũng dễ dàng thần không biết quỷ chẳng hay hơn. Một năm đó, Tiết Dương nghĩ y sẽ dành nhiều tình cảm cho hắn hơn, quan tâm hắn hơn, rồi dần quên đi những người y từng thân thiết, từng coi trọng hơn hắn... Như vậy, y sau đó sẽ dễ dàng nghe lời, chiều ý hắn rồi... Không khiến hắn phải đau đầu, suốt ngày cùng y lời qua tiếng lại vì những điều không đáng nữa. Nhưng từ khi nghe Hiểu Tinh Trần nói mấy lời kia, hắn lại cảm thấy, cùng y nhanh rời đi một chút cũng tốt... Hắn tính chiếm hữu cao, không muốn chia sẻ y cùng người khác, vậy nên đến nơi chỉ có hai người là hợp lí nhất rồi.


Qua ngày hôm sau, Tiết Dương gọi trưởng lão trong tộc lại chính sảnh nghị sự. Nhưng mà mấy lão cũng thử tra rồi, không tìm được người đứng đằng sau, đến cả con ma thú kia cũng mất dạng... Tiết Dương không biết hôm đó nó có rơi xuống vực luôn không, hắn chỉ quan tâm duy nhất được một điều – Hiểu Tinh Trần. Vách vực ở đó đá không cứng lắm, chưa chắc đã chịu được sức nặng của ma thú.


Tuy vậy vẫn cần đề phòng. Tạm không thể trực tiếp bắt nó, chỉ có thể thiết lập cấm chế quanh vùng rừng ở đó, không để nó ra ngoài làm loạn cùng bầy rắn giết mãi không hết, càng giết càng nhiều kia. Tiết Dương không phải kiểu người chính nghĩa, thích quan tâm sống chết của kẻ khác. Chờ thành thân xong, nghĩ cách chữa mắt giúp Hiểu Tinh Trần, Tống Lam không còn tác dụng, không cần giữ lại, hắn và y có thể sớm rời khỏi nơi này... Còn con ma thú kia, hắn chỉ giúp bọn chúng lập cấm chế. Nếu một ngày nào đó nó chưa chết, chạy thoát được cấm chế, mặc Minh tộc nhân tự sinh tự diệt. Nhưng có lẽ, bọn chúng cũng chưa vô dụng đến mức đó.


Tiết Dương biết, có lẽ người điều khiển ma thú, khiến nó xuất hiện trong rừng tối, nhiều khả năng là nhằm vào hắn và y. Nếu không sao lại đúng lúc, từng bước dẫn dắt đưa hai người tách khỏi Minh tộc nhân được? Có lẽ trong đám người đi săn, còn kẻ bày trò nữa... Hắn ngày thường đối người khác khá thô bạo khó chịu, đắc tội bọn chúng cũng bình thường, dù sao nơi này hắn nắm quyền, không nắm quyền hắn cũng không sợ. Muốn tra, cũng là hắn tự thân tra, không nên nhờ vả mấy kẻ thành việc thì ít bại sự thì nhiều của Minh tộc...


Chiều chiều, mặt trời dần khuất, Tiết Dương phất tay áo, hướng hoa các trở về. Hắn còn về muộn nữa, Hiểu Tinh Trần nhịn đói mất...