[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 83



Cửa đá “ầm ầm...” đóng lại, Hiểu Tinh Trần đi rồi, Tiết Dương đột nhiên cảm giấc mọi thứ xung quanh thật chướng mắt. Y trừ Sương Hoa, cũng chẳng mang theo gì khác. Tiết Dương bực dọc vớ vẩn, mặc kệ nằm xuống ngủ tiếp. Hắn cần dưỡng sức, hắn muốn y đi, hắn quan tâm làm gì? Nhưng nằm mãi vẫn không ngủ được...


Tiết Dương xoay ngang xoay dọc, đụng đến vết thương cũng không thấy đau, chỉ cảm thấy trong lòng càng khó chịu càng bực bội hơn. Chờ đến giờ Mão, hắn mới chịu yên tĩnh, lạnh lạnh nhạt nhạt rời giường mở cơ quan. Bình thường giờ này Hiểu Tinh Trần đều đến thay thuốc cho hắn mà.


Nhưng cửa mở rồi, xung quanh cũng chẳng có ai. Một bóng ma cũng không có chứ đừng nói đến người sống sờ sờ như Hiểu Tinh Trần. Tiết Dương nhíu mày, kêu:


- Hiểu Tinh Trần?


Tiếng của hắn vọng lại, nhưng không ai trả lời. Tiết Dương thử gọi lần nữa, vẫn không kết quả. Chẳng phải hôm trước còn đòi thay thuốc cho hắn, mới giờ Mão đã làm phiền hắn ngủ sao? Tiết Dương vội lấy thêm áo khoác, nhưng chính hắn cứ đinh ninh hắn một chút cũng không lo lắng, không gấp gáp...


Địa hình nơi này người mù như Hiểu Tinh Trần làm sao mà đi một mình, càng không nói đến chuyện tìm đường rời khỏi Minh tộc. Tứ phía không núi thì là rừng, không rừng thì là sông, không phải sông lại là vực thẳm. Đường gập ghềnh, đá lởm chởm, rễ cây nổi lên mặt đất, không cẩn thận sẽ ngã đến tòan thân cũng tàn tạ. Cho dù y có mang theo con bạch hồ ngu ngốc kia, nó cũng đâu chỉ cho y chỗ nào dễ đi, chỗ nào khó đi được...


Bên ngoài vẫn còn mấy vũng nước đọng, có lẽ đêm qua mưa lớn. Hai người ở trong mật thất nên không biết. Nói như vậy, là giữa đêm mưa y liền rời đi?


Minh tộc mỗi năm cứ qua rằm đều mưa lớn mất nửa tháng, song từ đó đến đầu năm sau sẽ không mưa thêm trận nào. Xung quanh bốn phía không một dấu vết, hắn lại đang trọng thương, chạy đông chạy tây tìm người càng không thể. Tiết Dương nhấc chân, muốn đi hướng Bắc, lại nghĩ nghĩ, không đi nữa mà quay về Hoa các.


Biết đâu hôm qua y bên ngoài mật thất chờ mưa ngớt rồi trở về Hoa các thì sao? Hắn dùng hết thuốc, y phục cũng không còn bộ nào ở nơi này, biết đâu y về lấy thật thì sao? Dù sao trong Hoa các cũng có kha khá dược liệu trị thương... Y không nhìn thấy, nhưng đem hết về cho hắn xem cũng được. Hơn nữa, nếu gặp y, hắn có thể nói hắn tự về lấy y phục...


Tiết Dương tự cho là đúng, tự cười với chính mình, bước chân chậm chạp lê trên đường.


Nhưng đến nơi rồi, hắn vẫn không thấy ai cả... Chỉ có không khí vừa lạnh lẽo, vừa u ám mà thôi. Đồ trong nhã gian hơi lộn xộn, là mấy ngày trước Hiểu Tinh Trần trở về lấy, vô tình làm rời vị trí của một vài thứ. Tiết Dương cắn khóe môi đến chảy máu, lại lê thân trở về. Từ cái sơn động kia đến được đây, với hắn lúc này quá khó khăn rồi.


Nhưng hắn quan tâm nữa làm gì? Chính hắn muốn y rời đi cho khuất mắt mà...?


Buổi trưa, rồi buổi tối, không một chén cháo hay thuốc đặt trên bàn... Cả ngày nay thuốc cũng không ai thay giúp...


Hết một ngày, hết hai ngày... Yên tĩnh dường như chỉ làm hắn thêm bực bội. Nhìn đâu cũng mơ hồ thấy Hiểu Tinh Trần dường như đang ngồi đó giúp hắn giã lá thuốc, vừa kể chuyện vừa cười cười cho hắn nghe, dù hắn không có bất cứ động thái gì... Đến bữa lại thấy y mang cháo cùng thuốc vào, nói mấy câu ngày nào cũng nói, chờ đút hắn ăn nhưng hắn còn không thèm nếm qua một chút... Nhưng chớp mắt một cái, thân ảnh mờ mờ ảo ảo hắn nhìn thấy cũng chợt tan biến ngay... Hắn không dám để chính mình rảnh rỗi, đành tìm chút chuyện xấu để làm...


Sao vừa tàn, Tiết Dương lại lần nữa rời khỏi mật thất. Thuốc hai ngày qua thay không đều, vết thương hồi phục cũng chậm lại.


Dưới chân chợt ươn ướt... Tiết Dương trừng mắt, nhìn tiểu hồ ly lông ướt nhẹp, hình như mới chạy trời mưa về, dụi dụi vào chân hắn, xong mới rũ lông sau. Thấy lông nó ráo hơn nhiều, Tiết Dương cúi người, xách nó lên.


- Ngươi đi cùng Hiểu Tinh Trần mấy ngày nay?


Tiểu hồ ly bị hắn xách đến khó chịu, giãy giụa một hồi. Thấy Tiết Dương từ xách chuyển qua bóp cổ, vội vã ngoan ngoãn gật gật đầu. Tiết Dương ném nó xuống, đá nó đi một khoảng.


- Dẫn ta đi.


Trời mưa còn chưa tạnh, với cái thân thể tàn tạ này của hắn, đi có khi còn chậm hơn rùa... Tiết Dương sợ tiểu hồ ly chạy trước, tìm sợi dây buộc vào cổ nó, để nó nghe lời chờ hắn theo kịp...