[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 87



Thanh âm kiếm chém ngang giữa trời, cùng tiếng cười mỗi lúc một to, một lúc một đáng sợ khiến đám tu sĩ lạnh gáy. Tống Lam cảnh giác rút kiếm, nhíu mày quát:


- Ra đây đi!


Đám tiên môn tu sĩ ai từng nghe chuyện của Tiết Dương, cũng sinh ra sợ hãi nho nhỏ. Vậy nên nói tách nhóm, bọn chúng đương nhiên không dám. Có mấy kẻ mạnh thật sự đâu, tách nhóm xui xẻo gặp phải hắn, chưa kịp chớp mắt liền cùng nhau xuống âm phủ báo danh. Vậy nên ban nãy cứ lưỡng lự không nghe mãi. Chờ hắn xuất hiện, liền yên lòng thở phào chút.


Tống Lam vẫn hơi kinh ngạc. Bộ dáng Tiết Dương không giống trọng thương lắm, từ cách đi đứng, đến một đạo kiếm chém vào hư vô ban nãy. Trừ khuôn mặt vẫn còn sẹo của hắn.


Có lẽ bọn chúng đến sớm hơn dự tính của Hiểu Tinh Trần, nên y mới chưa đưa người rời đi. Tống Lam ban đầu cũng suy nghĩ chuyện này, sợ đến rồi lại không còn người ở lại. Vì vậy liền xin giúp đỡ, nghe ngóng một chút, xem có vị bạch y đạo trưởng nào mang theo một nam tử trẻ tuổi hay mặc hắc y rời đi từ ngọn núi sau Đế Đô không. Tai mắt thiên hạ nhiều, rời khỏi Minh tộc cũng chỉ có một con đường, nên khả năng thoát được không cao lắm.


Có điều, bên cạnh Tiết Dương không thấy Hiểu Tinh Trần, Tống Lam lại khá yên lòng. Nếu y ở đây, chính gã cũng khó xử. Không biết chừng Tiết Dương làm gì khiến Hiểu Tinh Trần không nhịn được rời đi thật. Mặc dù tính tình y ôn hòa, có lẽ cũng chẳng nhiều kiên nhẫn mà đối diện với kẻ điên như Tiết Dương đâu.


Muốn hỏi Hiểu Tinh Trần cũng không tiện, tu sĩ tiên môn đều ở đây, để bọn chúng biết chuyện y ở cùng kẻ thù của mình thì không hay lắm. Tống Lam không nhiều lời liền rút kiếm:


- Tiết Dương, ân oán thị phi, hôm nay chúng ta giải quyết toàn bộ!


Tiết Dương cười tươi, nhìn đám tu sĩ trừ giỏi giả tạo ra cũng chẳng được vẻ gì, liền cười khẩy:


- Ân oán thị phi của ta với Tống đạo trưởng, thật nhiều người giải quyết hộ!


Một kiếm của Tống Lam, Tiết Dương rất nhanh đã đỡ được. Hắn đảo mắt, cố tình lúc đầu đánh thì hăng, tiếp theo liền bày ra bộ dáng chật vật. Tống Lam thấy hắn bị thương lần trước, đương nhiên sẽ nghĩ đến chuyện hắn chỉ giả bộ để người khác sợ đầu tiên. Tiết Dương bị đẩy lùi xa một khoảng, nhân đó phi thân về phía rừng cây ‘chạy trốn'. Một đám lao nhao đuổi theo.


Hắn nghiêng đầu nhìn phía sau, âm trầm cười.


- Chờ cho các ngươi vui vẻ!


Người đã đuổi đến sâu trong rừng, Tiết Dương đành dựa vào thân cây mà dừng lại, liền nghe một tên tu sĩ xem thường:


- Tiết Dương, ngươi cũng chỉ đến thế! Chờ chết đi!


Gã muốn xông lên, nhưng bị lời Tiết Dương chọc tức đến không thể bước:


- Một kẻ vô danh tiểu tốt cũng dám xem thường ta? Ngươi xem, ai mới phải chết!


Lời vừa dứt, lại chẳng ai thấy Tiết Dương ban nãy còn chật vất đã biến đi đâu mất. Mà xung quanh đột nhiên âm u hơn hẳn, một bầy rắn từng con từng con tới, càng tới càng nhiều, mỗi con đều màu sắc sặc sỡ. Ác linh cũng bị thả ra, hung hãn cực độ. Tiết Dương thỏa mãn nghe tiếng bọn chúng thét chói tai. Tống Lam cũng bị dẫn vào trận.


Trận pháp kia là mượn lực Âm Hổ phù mà bày bố, cũng chỉ duy trì được nửa canh giờ. Nhưng thời gian đó đủ bọn chúng phát điên rồi.


Tiết Dương hơi ngước đầu, định cười lớn, chợt khóe miệng cứng nhắc, nắm chặt tay thành quyền. Đốm sáng nổ tung giữa trời kia, thật hay. Pháo hiệu! Hơn nữa còn nổ chậm! Là nhân lúc hắn không chú ý thả ra, ngay lúc đó sẽ không để hắn phát giác ngay. Vậy hẳn đã nghĩ đến chuyện hắn bày trận, còn ngu ngốc dẫn thân vào chờ chết.


Đám tu sĩ kia chẳng mấy kẻ chịu nghe lời. Có lẽ trừ Tống Lam cũng không ai phát giác bất thường. Tiết Dương lại cười. Tống đạo trưởng quả nhiên là tâm địa thiện lương, biết mắc bẫy vẫn nguyện cùng một đám người kia chịu khổ. Không phải nghĩ rằng hắn không còn sức, nên khả năng chẳng đến đâu, để gã dễ dàng phá trận chứ?


Pháo hiệu vừa bắn lên, Hiểu Tinh Trần cũng nghe tiếng. Trong lòng liền có dự cảm chẳng lành. Pháo hiệu là của tiên môn hay dùng, bắn ở nơi này, vậy chỉ có thể... Không ổn, y còn nửa canh giờ mới kịp quay lại! Sao lại đến sớm thế chứ?


Nhưng Tiết Dương đã làm gì, bọn chúng mới đến mức phải bắn pháo hiệu? Y không khỏi mâu thuẫn trong lòng. Tình trạng Tiết Dương, y rõ. Hắn hiện không tốt lắm, tiên môn tu sĩ hẳn chẳng ít, vây công hắn không khó. Nhưng ngược lại, hình như đang bị hắn bẫy...


Tiết Dương thật không hiểu nổi hành động của Tống Lam. Nhưng hắn đâu còn thời gian mà hiểu. Cửa trận đóng, hắn không thể dẫn thêm người vào nữa. Bên ngoài chẳng biết có bao nhiêu. Nhưng chắc chắn không ngu dốt ăn hại như vừa rồi. Tiết Dương cắn răng, dứt khoát triệu hung thi mới luyện chưa lâu.


Kiếp trước hắn luyện Tống Lam thành hung thi, cũng gần ngang ngửa Ôn Ninh của Ngụy Vô Tiện. Kiếp này Tống Lam chưa chết, hắn liền luyện Thác Nhĩ Chân thành cái loại gần như vậy. Dù sao sức mạnh cũng không hề thua kém, xem bọn chúng làm thế nào đây. Ngụy Vô Tiện còn chưa có sống lại, Lam Vong Cơ có khi đang bế quan, hai người kiếp trước cản hắn, kiếp này cản không nổi.


Tiết Dương và Ngụy Vô Tiện đều tu tà đạo, đều đi con đường giống nhau, lần này không có Ngụy Vô Tiện, sợ là chẳng ai hiểu được Âm Hổ phù cùng mấy thứ hắn dùng.