[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 92



Quán trọ dưới chân núi hẻo lánh vắng người, Hiểu Tinh Trần mồ hôi lạnh vương đầy mặt, giật mình tỉnh dậy. Giấc mộng vừa qua chợt khiến y nảy sinh chút suy nghĩ dại dột, rồi nhanh chóng dập tắt.


Y vươn tay, sờ sang người bên cạnh. Thân xác hắn tuy đã lạnh băng, nhưng vẫn khiến Hiểu Tinh Trần an lòng... Y rời giường, ngồi bên mép xỏ giày, nhỏ giọng:


- Tiết Dương, sắp đến rồi... Ngày mai ta đưa ngươi lên núi gặp sư phụ, người nhất định sẽ cứu được ngươi...


Đã đi mất mấy ngày mấy đêm không nghỉ, Hiểu Tinh Trần hỏi thăm mãi, cuối cùng cũng về đến dưới chân sơn môn. Y trước kia rời núi đã phát thệ không quay về. Nhưng lần trước lại làm trái lời hứa, mang Tống Lam đến. Bão Sơn Tán nhân nể tình sư đồ, hơn nữa còn tiếc cho đôi mắt Hiểu Tinh Trần đã móc ra, mới đồng ý chữa trị... Lần này đưa Tiết Dương lên, không biết làm sao ăn nói...


Nhưng hết cách rồi. Trừ sư phụ, y thật sự không nghĩ tới ai cứu được hắn... Kịch độc hắn uống là Hiểu Tinh Trần tùy tiện lấy trong đống thuốc ở mật thất. Y trước đó có bỏ thêm ít thuốc giải dược thông dụng, mong giảm nhẹ độc tính. Còn dùng luôn cả vỏ linh thụ, nên nghĩ có lẽ hắn sẽ không chết được... Hơn nữa...dù sao hai người còn có mấy mối liên kết rắc rối Tiết Dương từng kể, vì vậy hồn phách hắn sẽ không rời khỏi cơ thể, hoặc có cũng chỉ quanh quẩn bên y mà thôi... Chiêu hồn nhập xác, đâu phải không có khả năng. Nếu không làm cách này, sao có thể dễ dàng đưa hắn nguyên vẹn thân xác mà rời đi? Có hi vọng còn hơn không...


Ngoài trời còn chưa sáng hẳn, Hiểu Tinh Trần đã soạn lại đồ, rồi cõng Tiết Dương lên. Tranh thủ thời gian, càng sớm càng tốt. Nếu chậm trễ, không may hắn chẳng cứu nổi thật thì...


Nơi Bão Sơn Tán nhân ẩn cư, từ quán trọ hai người dừng chân còn phải qua mấy ngọn núi nữa. Bên ngoài không biết đến cũng dễ hiểu, vì tìm được ngọn núi kia, chẳng biết còn sống hay không.


Tiết trời trên núi cao nên mát mẻ, khiến Hiểu Tinh Trần giảm bớt không ít mệt mỏi. Mấy năm qua còn chưa về sơn môn, trong lòng lúc này không kìm được nhớ thương... Dù sao cũng là nơi y lớn lên từ nhỏ, mười mấy năm trời sao có thể nói không yêu thích được.


Cửa sư môn gần ngay trước mắt, chỉ ẩn sau lớp kết giới phòng vệ. Hiểu Tinh Trần đương nhiên biết cách mở. Sư phụ vẫn không thay đổi kết giới, nghĩa là vẫn chừa đường lui cho đệ tử xuống núi rồi... Hiểu Tinh Trần chợt cảm thấy có lỗi, sống mũi hơi cay, thở sâu một hơi mới dám đặt chân vào trong.


Giờ này bình thường các sư đệ sư muội vẫn còn luyện công. Nhưng hôm nay...


- Sư huynh, sư huynh! Huynh trở về thật rồi!


- Sư huynh, huynh nhất định không nỡ bỏ rơi chúng ta!


- ...


Mấy sư đệ sư muội vẫn cứ nhao nhao, chỉ là một đám thiếu niên chưa trưởng thành mà thôi. Hiểu Tinh Trần ngạc nhiên.


- Các ngươi sao lại ở đây hết?


Một tiểu sư đệ nghe xong, đã nhanh miệng đáp:


- Khi sáng Lục sư huynh bị phạt ra ngoài chặt củi, nói nhìn thấy một người rất giống sư huynh nên trở về kể với chúng ta! Lên được đến nơi này, nhất định không phải ngoại môn! Vậy nên chúng ta đoán chắc huynh trở về rồi!


Môi Hiểu Tinh Trần mấp máy, không thể nói câu nào hoàn chỉnh. Y hơi xụ mặt xuống, hỏi:


- Vậy...sư phụ đâu?


Lúc này đám sư đệ muội mới nhìn đến người mà Hiểu Tinh Trần đang cõng trên lưng, trong lòng bất giác sinh sợ hãi... Trước kia sư huynh cũng mang một người về, cầu sư phụ cứu, còn tình nguyện móc mắt ra cho gã... Chuyện đó vẫn ám ảnh bọn chúng đến tận bây giờ.


Đột nhiên lần này sư huynh quay về, lại vẫn đưa theo một người khác nữa, trong lòng bọn chúng càng khó yên hơn... Lần trước là đôi mắt, vậy...lần này nếu là mạng đổi mạng thì thế nào?!


Thấy không ai trả lời, hiểu được trong lòng mấy đứa trẻ kia nghĩ gì, Hiểu Tinh Trần an ủi:


- Ta sẽ không sao, cũng không làm chuyện dại dột nữa. Ngoan, nói sư phụ đâu?


Nghe được lời trấn an, hơn nữa Hiểu Tinh Trần cũng chưa từng lừa bọn chúng, tiểu sư muội mới mười ba mười bốn, hồng y nhạt màu khẽ nói:


- Sư phụ bế quan rồi, mới sáng nay...


Không khỏi có chỗ trùng hợp... Sư môn vừa biết Hiểu Tinh Trần trở về, mấy đệ muội đã vội bỏ luyện công chạy ra chờ suốt buổi, Bão Sơn Tán nhân lại đột nhiên không báo trước bế quan... Hành động thay lời nói, bà căn bản không muốn gặp Hiểu Tinh Trần, cũng không quan tâm hắn vì việc gì mà quay lại...


Trước kia khuyên nhủ y nhiều thế nào, cuối cùng y lại chẳng nghe, chính mình bị hại đến thân tàn ma dại... Người làm sư phụ, sao lại không xót đệ tử? Một tay Bão Sơn Tán nhân nuôi dạy Hiểu Tinh Trần, chăm sóc lo lắng y suốt mười mấy năm, so với máu mủ ruột thịt có khác gì đâu...


Đến bước này rồi, gặp y sẽ yếu lòng, chi bằng không gặp...


Hiểu Tinh Trần trầm lặng, hồi lâu mới bước mấy bước qua cửa, nhẹ giọng nói:


- Giúp ta dọn dẹp lại nhã gian trước kia một chút...


Tiểu sư đệ cười cười:


- Lục sư huynh mới dọn khi sáng rồi. Để đệ đi chuẩn bị thêm ít vậy dụng cho sư huynh.