[Tiết Hiểu] Liễu Khước Ký Vãng

Chương 99: Phiên Ngoại



- A Dương, hình như trong nhà hết gạo rồi.




Hiểu Tinh Trần ngồi bên bàn đá trong sân, hướng khuôn mặt về phía Tiết Dương đang phơi y phục, khẽ nói. Y cũng mới sực nhớ ra...




Tiết Dương không dừng động tác, tiếp tục phơi y phục, hơi gật đầu đáp lại:




- Chờ ta phơi xong y phục rồi cùng ra ngoài mua. Bạc lần trước vẫn còn một ít, có lẽ đủ dùng, không cần đi trừ tà mất mấy ngày.




Gần đây nhất hai người ra ngoài mua đồ đã là ba tháng trước, ở bên ngoài trừ tà mấy hôm cũng dư bạc. Lần đó gặp được nhà hào phú, nên gia chủ khá rộng lượng, vung tay không hề tiếc gì. Nếu không phải Hiểu Tinh Trần cản Tiết Dương ra giá cao thêm nữa, lần này có thể mua cho y thêm mấy bộ y phục tốt rồi.




Từ sau khi ẩn cư, y phục hai người mặc đều là loại vải thô bình thường, không thoải mái lắm. Vẫn là đồ trước kia tốt hơn nhiều. Tiết Dương thì không để ý, nhưng hắn vốn đã nhìn quen bộ dáng Hiểu Tinh Trần tiên phong đạo cột, tiên khí ngút trời, đột nhiên khoác một đống vải tầm thường trên người, có hơi không vui. Hơn nữa, y có lẽ cũng không thích loại vải này đâu.




Suy nghĩ chút, Tiết Dương đảo đảo tròng mắt, lại nghĩ ra cách mua y phục mới cho Hiểu Tinh Trần, vừa không bị y mắng lãng phí, vừa thấy bộ dáng tiên khí hắn vốn quen thuộc.




Thấy Tiết Dương hồi lâu im lặng không nhiều lời thêm, Hiểu Tinh Trần nhướng mày, hỏi:




- Ngươi lại nghĩ ra chuyện xấu gì? Nói trước, không được hung dữ với thôn dân, cũng không được bắt nạt người ta.




Mỗi lần ra ngoài, hai người vốn chỉ đến những nơi thôn quê hẻo lánh không có tiên môn đóng giữ, để tránh tai mắt thiên hạ. Nếu thật sự cần đến nơi phồn hoa một chút, cũng chỉ đi trong đêm đến sáng sớm là tìm chỗ tránh. Hơn nữa, lúc nào cũng phải đội nón voan, bội kiếm cũng tìm cách ngụy trang, không để ai nhận biết.




Dù vậy nhưng Tiết Dương mãi vẫn không chịu thay đổi cái tính lưu manh của hắn... Ra ngoài mua gạo hắn sẽ kì kèo mặc cả thật nhiều, chủ tiệm chỉ hận không thể lăn ra chết luôn vì tức cho hắn vừa lòng. Mua rau củ, hắn cũng tìm đủ lí do để mua được nhiều mà rẻ nhất. Đến chỗ trừ tà, mấy thôn dân nghèo thì không sao, nhưng cứ chỗ hào phú, hắn nhất định hét giá trên trời... Hiểu Tinh Trần muốn cản, đều bị hắn chặn họng, đến khi y nổi giận, hắn mới an ổn một chút...




Hắn vốn chỉ sợ không ai biết mình lưu manh thích ức hiếp người khác mà thôi.




Tiết Dương cười cười, vừa phơi xong y phục, đã vòng đến bên cạnh Hiểu Tinh Trần, từ phía sau vươn tay ôm vòng qua cổ y. Hiểu Tinh Trần hơi nghiêng đầu, vừa hay Tiết Dương được đà khẽ hôn lên trán. Hắn nói:




- Có ngươi ở đây, ta có thể làm chuyện xấu gì chứ? Hơn nữa, vốn là đám người kia thấy ta và ngươi không quen mặt, nên cứ luôn nói đắt lên. Ta chỉ trả về đúng giá mà thôi.




Trả về đúng giá...? Hiểu Tinh Trần nghe đến hoang mang. Đúng giá của hắn khiến cả nhà người ta chết đói không chừng. Nhưng thật sự lỗi không thể trách hắn hoàn toàn được.




Tiết Dương dù che mặt đi, nhưng giọng điệu cùng phong thái hắn vẫn giấu không được bản chất xấu xa, vậy nên rất nhiều chủ tiệm gặp qua đều kiêng kị mấy phần, cho rằng hôm nay mình đụng trúng xui xẻo, đành bán qua qua cho hắn đi mau. Đó là còn chưa kể, hắn đôi lúc còn vén nón voan lên, để lộ ánh mắt hung ác không hề che giấu.




Hiểu Tinh Trần chỉ biết lắc đầu bất lực. Đã nói nhiều lần như vậy, hắn cũng không hề thay đổi, còn lươn lẹo chối bay chối biến, y cũng hết cách.




Tiết Dương buông cổ Hiểu Tinh Trần ra, lại nắm tay y kéo vào trong nhà, nói:




- Vào thay y phục rồi ra ngoài.




Hiểu Tinh Trần gật đầu, nghe lời mặc hắn sắp xếp. Từ khi Tiết Dương tỉnh lại, dường như mọi chuyện sinh hoạt thường ngày đều do hắn một tay làm hết, y chủ yếu vẫn là ăn cùng ngủ.




Vì nơi Tiết Dương và Hiểu Tinh Trần ẩn cư ở tận sâu trong núi, hắn còn bày đủ trận pháp kết giới, đề phòng người ngoài đến gần, nên khi ra ngoài tìm được thôn trấn nghỉ ngơi, sắc trời cũng đã tối. Vốn dĩ định đến mấy thôn trấn gần gần, nhưng Tiết Dương trở trời thì phải, nhất định đòi đi xa. Hắn nói ở bên ngoài mấy ngày cũng không sao, ít khi mới rời sơn cốc. Hiểu Tinh Trần chỉ đành thuận theo. Lâu lâu cũng nên đổi gió mà.




Khách trạm ở thôn trấn hẻo lánh nên khá vắng người, phòng ốc là loại bình thường đơn sơ, giường cũng khá nhỏ, hai người nằm có hơi chật. Tiểu nhị miêu tả sơ qua như thế, Hiểu Tinh Trần thấp giọng, nói:




- Nếu vậy lấy hai phòng đi.




Tiết Dương nhíu mày, chỉ nhận một khóa phòng:




- Một phòng là đủ rồi.




Hiểu Tinh Trần vẫn muốn lấy hai phòng, giật giật ống tay áo hắn:




- Giường nhỏ, nằm hai người không thoải mái.




Tiết Dương cười lộ răng nanh, tay nghiêng đi nón voan, hơi cúi đầu nói bên tai Hiểu Tinh Trần:




- Vậy ngươi nằm lên người ta là được.




Tiểu nhị: "..."




Từ lúc hai vị khách quan này bước vào vẫn luôn lôi lôi kéo kéo, mờ mờ ám ám, gã tự nhủ có lẽ là thân hữu thôi. Cơ mà nghe xong, liền biết nhất định quan hệ kia không bình thường... Nếu không sao ở nơi thôn trấn nhỏ bé thưa người, vẫn phải đội nón voan che lấp dung mạo không để ai nhận ra. Có lẽ sợ người khác nhận diện, nói hai người đoạn tụ trái luân thường đạo lí...




Bất quá Tiết Dương cũng không quan tâm tiểu nhị có nghe thấy không, còn Hiểu Tinh Trần bị hắn trêu chọc đến mặt đều đỏ ửng, không nói hai lời liền bước đi. Tiết Dương vội đuổi theo, lắc lắc chìa khóa trong tay, nói:




- Đạo trưởng, phòng nghỉ của chúng ta ở bên này!




- ...




Hướng Hiểu Tinh Trần vừa đi là hậu viện chứa củi và trù phòng... Y bình thường vẫn phân biệt được phương hướng, có điều bị Tiết Dương quấy nhiễu tâm loạn một hồi, liền không cần biết gì cứ đi thôi...




Tiết Dương lại nắm tay Hiểu Tinh Trần kéo về, dắt y lên trên lầu hai. Khách điếm không lớn, phòng của hai người phía cuối hành lang. Hiểu Tinh Trần ngồi xuống bàn rót hai chén trà, nhưng Tiết Dương không lại. Hắn đặt đồ xuống, nói:




- Ngươi nghỉ ngơi đi, ta xuống hỏi tiểu nhị chút chuyện, rồi mang nước cho ngươi tắm.




Hiểu Tinh Trần lúc này mới cảm thấy cơ thể khó chịu, đi cả ngày đường quả thực đã mệt mỏi, cũng chỉ đáp:




- Được.




Bên dưới tiền sảnh khách trạm, Tiết Dương đứng trước quầy, hỏi:




- Tiểu nhị, nghe nói thôn trấn này của các ngươi có mấy phường dệt may đúng không?




Tiểu nhị trước vẫn còn nghĩ câu nói của Tiết Dương với Hiểu Tinh Trần chưa hoàn hồn. Song mới "A..." đáp:




- Đúng vậy khách quan! Tay nghề của mấy phường dệt đều rất tốt, mỗi năm đến thời điểm nhất định đều có thương nhân lái buôn đến mua. Còn nếu ngày chỉ muốn mua một vài bộ mặc tạm, có thể đến tiệm may. Gần phường dệt đều có các tiệm may của phường mở.




Tiết Dương hơi gật đầu, hỏi tiếp:




- Vậy tiệm may ở đâu?




Hắn đã nhân tiện nhìn qua con đường trên khách điếm này, vẫn không nhìn thấy nơi nào là tiệm may cả. Tiểu nhị vốn nhiệt tình, chỉ:




- Cách đây hai con phố, bên đó cũng không hẻo lánh như chỗ chúng ta.




Không hẻo lánh trong lời tiểu nhị, chẳng qua cũng không đông đúc hơn bao nhiêu. Tiết Dương gật đầu, muộn rồi cũng chẳng phiền tiểu nhị chuẩn bị cơm hay nước, tự hắn làm. Dù sao cũng cho Hiểu Tinh Trần dùng, hắn không thích người khác đụng đến.