Tiểu Anh Đào - Giang Tiểu Lục

Chương 6



Cuối tuần là sinh nhật Phạm Nhiêu Nhiêu, sau khi tan làm Xa Gia Tuấn đã mua một chiếc bánh kem rất lớn. Phạm Nhiêu Nhiêu bưng thức ăn đi ra từ trong bếp thì nhìn thấy, bà lải nhải hai câu.

"Ôi, anh mua bánh kem làm gì, còn mua cái to như vậy, có tổ chức tiệc lớn gì đâu, ăn không hết chẳng phải rất lãng phí hay sao. "

"Chúng ta có rất nhiều hàng xóm mà. Tới lúc ấy bảo Tiếu Tiếu đi chia cho mỗi nhà một ít." Ông vừa thay giày vừa tùy tiện trả lời.

Phạm Nhiêu Nhiêu mặc dù đang phàn nàn nhưng vẫn không thể giấu được ý cười trên mặt, nghe xong liền đáp: "Chẳng phải là trẻ con tổ chức sinh nhật, chỉ cần nấu hai món là được rồi."

"Ôi!!! Mẹ à, dù sao ba cũng đã mua rồi mà." Xa Ly Tử nghe thấy động tĩnh thì chạy ra khỏi phòng, mắt dán chặt vào hộp bánh.

"Wow."

"Nhiều trái cây quá." Cô nóng lòng muốn tháo dải lụa ra, mãnh liệt nuốt nước miếng.

Phạm Nhiêu Nhiêu vỗ lên chiếc móng vuốt đang chuẩn bị hành động của cô.

"Ăn cơm trước."

Hiếm khi có được một bữa ăn phong phú và tinh tế giống như hôm nay. Món sở trường của Phan Nhiêu Nhiêu là món gà hầm khoai tây hôm nay cũng có cơ hội tái xuất giang hồ.

Nấu trong chiếc nồi nhỏ, đun nhỏ lửa, đợi đủ thời gian, khi mở nắp ra hương thơm sộc thẳng vào mũi khiến người ta không thể kìm lòng nổi.

Xa Ly Tử nhìn nồi đồ ăn kia tiếp tục nuốt nước miếng, cô vội vàng chạy vào nhà bếp lấy bát đũa.

Ngay sau khi bàn ăn được dọn dẹp sạch sẽ sau bữa tối, Xa Ly Tử lập tức lấy chiếc bánh kem trong tủ lạnh ra rồi cắt thành từng miếng.

"Vừa rồi con đã phải cố ý dành một phần dạ dày để ăn bánh." Cô phấn khích thốt lên, đôi mắt tròn xoe như mèo loé lên tia mong đợi, Phạm Nhiêu Nhiêu và Xa Gia Tuấn nhìn nhau lắc đầu bất lực.

Thắp nến và thực hiện một điều ước, trước sự thúc giục của hai cha con, Phạm Nhiêu Nhiêu không được tự nhiên hai nhắm mắt, vài giây sau bà mở mắt thổi nến.

"Được rồi, chúng ta bắt đầu ăn bánh thôi!"

"Vâng!" Xa Ly Tử sung sướng vỗ tay, chợt nghĩ ra điều gì đó liền chạy lên phòng mang một hộp quà nhỏ được gói rất đẹp tặng cho Phạm Nhiêu Nhiêu.

"Mẹ! Con có quà tặng mẹ."

"Yo, năm nay là búp bê hay thiệp chúc mừng." Phạm Nhiêu Nhiêu không kỳ vọng vào món quà của cô, tùy ý mở bao bì bên ngoài rồi nhìn vào trong. Sau khi thấy rõ thứ bên trong bà hơi bất ngờ.

"Yo, năm nay đã dụng tâm hơn rồi đấy."

"Mẹ, có năm nào con không dụng tâm đâu."

Xa Ly Tử giả vờ tức giận, rồi nóng lòng hỏi: "Mẹ có thích không? Tự Tự nói chắc chắn mẹ sẽ thích, mặc dù chưa thấy mẹ đánh son bao giờ."

"Hóa ra là người khác chọn giúp con." Phạm Nhiêu Nhiêu vui vẻ cười: "Mẹ thích lắm, giúp mẹ cảm ơn người bạn ấy của con."

"Cái này rõ ràng là do con mua mà."

"Được được, cảm ơn con gái yêu của mẹ."

Xa Gia Tuấn mua chính là bánh kem trái cây, mặt trên bày đủ các loại trái cây với nhiều màu sắc. Có đào vàng, kiwi, dâu tây, dưa lưới...

Vừa đẹp lại vừa ngon, còn có trái cây xắt nhỏ và mứt bên trong lớp bánh. Xa Ly Tử ăn liền hai miếng, rồi nằm liệt trên ghế.

"Đi, đưa hai phần cho Hạ Chí." Phạm Nhiêu Nhiêu đá vào chân cô rồi đứng dậy cắt phần bánh còn dư trên bàn.

"Con không thể đi được nữa..." Cô thốt lên bằng một giọng dài.

"Xem như vận động để tiêu hóa." Phạm Nhiêu Nhiêu nói, đặt hai miếng bánh vào trong tay con gái mình. Xa Ly Tử miễn cưỡng đứng dậy.

"Tuân lệnh."

Cẩn thận cầm hai miếng bánh bước về nhà anh, lần này là Hạ Chí mở cửa, Xa Ly Tử nhìn về phía sau hỏi: "Dì Phương đâu?"

"Bố mẹ tớ đi dạo vẫn chưa về." Hạ Chí bình tĩnh nói, đồng thời nghiêng người nhường đường cho cô vào nhà. Xa Ly Tử quen cửa quen nẻo sờ đến chỗ đổi giày ở huyền quan, sau đó dâng chiếc bánh kem trong tay lên giống như hiến vật quý.

"Hôm nay là sinh nhật mẹ tớ, bà cố ý bảo tớ đưa hai phần tới cho nhà cậu."

"Cảm ơn, thay tớ chúc dì sinh nhật vui vẻ."

Hạ Chí nhận lấy một miếng từ tay cô. Xa Ly Tử nhìn xung quanh một lượt, mở tủ lạnh đặt miệng còn lại vào bên trong.

"Miếng còn lại tớ đặt trong tủ lạnh, lúc nào dì về thì nhớ lấy cho dì ăn, nếu dì ấy không ăn cậu nhớ giải quyết luôn đi nha."

"Ừ." Hạ Chí ngồi trên sofa ăn bánh, nghe vậy thuận miệng trả lời.

Giao diện trò chơi đang được hiển thị trên màn hình lớn giữa phòng khách. Xa Ly Tử trong nháy mắt cảm thấy ngứa ngáy, hưng phấn ngồi xuống bên cạnh, nhìn anh chằm chằm.

Hạ Chí dừng một chút, sau đó nâng mắt nhìn qua.

"Gì đấy."

"Chờ cậu ăn xong chúng ta cùng chơi hai ván đi."

"Ừ." Hạ Chí thản nhiên đáp, tiếp tục ăn bánh.

Phạm Nhiêu Nhiêu cố tình chọn bên có nhiều trái cây nhất, chiếc bánh nhỏ với nhiều loại trái cây khác nhau, Xa Ly Tử không thể rời mắt khỏi những miếng đào lớn màu vàng bên trên.

Vị chua chua ngọt ngọt đầy gợi cảm, khi cắn vào thấy giòn tan, mọng nước, có thể khiến người ta xém cắn cả lưỡi.

Cô không khỏi nuốt nước bọt.

Ánh mắt nóng bỏng khiến Hạ Chí khó có thể bỏ qua, anh ngẩng đầu liền thấy Xa Ly Tử đang chăm chú nhìn chiếc bánh trong tay mình, tựa hồ có thể nhìn thấy cô đang nuốt nước bọt.

Do dự hai giây, Hạ Chí ngập ngừng hỏi: "Cậu có muốn ăn không?"

Dù biết quả đào vàng có mùi vị thơm ngon như thế nào, Xa Ly Tử vẫn giữ vững chút lý trí cuối cùng, kiên quyết từ chối lời dụ dỗ.

"Cậu chắc chứ? Vậy tớ ăn nhé?" Hạ Chí cầm đào vàng định đưa vào miệng.

Xa Ly Tử cảm thấy trong lòng đau nhói, tiếng ngăn cản được thốt ra không chút suy nghĩ. "Không!"

Ý cười hiện lên trong mắt Hạ Chí.

"Vậy cho cậu ăn." Anh xoay chiếc nĩa trên tay và đưa nó đến miệng Xa Ly Tử.

"Được... Được..." Xa Ly Tử dán mắt vào miếng đào vàng, nghe xong giống như miễn cưỡng đáp lại, hé môi cắn.

"Thật ngon!" Cô liên tục gật đầu trong khi nhai, vẻ mặt đầy thỏa mãn, nụ cười trên môi Hạ Chí càng thêm sâu, ánh mắt cũng hơi cong lên.

Sau khi ăn xong, cả hai chơi game rất lâu, ước chừng cũng gần đến giờ Xa Ly Tử đi về, đúng lúc Phạm Nhiêu Nhiêu phát cuồng.

"Mỗi lần bảo con đi đưa đồ đều mất hơn nửa ngày, có phải là chơi game nữa không? Con xem thành tích của mình đi, còn không biết xấu hổ mà chơi game. Đừng có làm hư Hạ Chí đấy."

Tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha, mỗi ngày Phạm Nhiêu Nhiêu đều càm ràm không ngừng. Xa Ly Tử nghe tai này ra tai kia, ôi chao hai tiếng rồi chạy về phòng mình tránh nạn.

"Anh nhìn xem, vừa nói hai câu đã chạy trốn vào phòng, nếu không nhờ Hạ Chí có lẽ nó cũng chưa nghĩ ra mình nên làm gì, sao có thể thi vào được trường cấp ba trọng điểm."

"Cũng đâu đến mức ấy, tuy thành tích của Tiếu Tiếu không tốt lắm, nhưng kỳ thi trung học bình thường..." Giọng của Xa Gia Tuấn dần im bặt dưới ánh mắt như lửa của Phạm Nhiêu Nhiêu. Ông chỉ có thể hậm hực ngậm miệng.

Khi đến trường vào thứ hai, Xa Ly Tử nóng lòng muốn nói chuyện với Hứa Tự về phản ứng của Phạm Nhiêu Nhiêu ngày hôm qua, từ đây cô càng ngưỡng mộ cô ấy hơn.

"Tự Tự! Cậu thật tuyệt vời. Đây là lần đầu tiên tớ thấy mẹ mình vui như vậy khi nhận được quà!"

"Dì thích là tốt rồi." Hứa Tự cười nói.

"May mắn lúc ấy đã nghe lời cậu! Như một lời cảm ơn, sau giờ tan học tớ sẽ mời cậu đi uống trà sữa nhé!"

Phía trước trường có một quán trà sữa rất ngon, học sinh trường Nhất Trung bình thường đều đến đó để mua. Lúc này đang là giờ cao điểm nên có rất nhiều người, Xa Ly Tử và Hứa Tự đã phải xếp hàng đợi vài phút trước khi đến lượt.

"Tôi muốn một ly matcha latte, cậu thì sao?" Xa Ly Tử hỏi Hứa Tự sau khi gọi xong phần của mình.

"Tôi muốn đậu đỏ nguyên vị, cảm ơn."

Hai người vừa uống trà sữa vừa chậm rãi đi về lớp. Xa Ly Tử liếc nhìn cô ấy đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

"Này, cậu cũng thích đậu đỏ nguyên vị hả, Hạ Chí cũng thích uống."

"Hả? Đúng vậy, tớ cảm thấy nó rất ngon." Hứa Tự mỉm cười, vẻ mặt vẫn như thường lệ. Xa Ly Tử nhíu mũi.

"Tớ cảm thấy trà xanh rất ngon, đậu đỏ quá ngọt, nhưng Hạ Chí lại thích ngọt."

"Cậu ấy thích đồ ngọt hả?" Hứa Tự thản nhiên hỏi ngược lại.

"Đúng vậy!!! Thật không hiểu sao một người con trai như cậu ấy lại thích đồ ngọt đến vậy, thật là chịu không nổi." Xa Ly Tử cường điệu nhún vai, Hứa Tự im lặng cụp mắt.

Khi cả hai quay lại, Tô Hiểu Khinh đang đứng trước bàn Hạ Chí hỏi anh về vấn đề bài tập, với vẻ mặt xấu hổ giống như một cô gái hoài xuân.

Khuôn mặt trắng nõn nhiễm một màu đỏ hồng giống như được phủ một lớp phấn hồng.

Khi nhìn anh trong ánh mắt cô ấy hiện lên thứ ánh sáng mong chờ, tình ý dạt dào phóng tứ tung.

Xa Ly Tử đi ngang qua hai người, cố ý tấm tắc hai tiếng, mang theo biểu tình xem kịch vui đi về chỗ của mình.

Chờ cô ấy đi rồi Xa Ly Tử nóng lòng chọc bả vai Hạ Chí.

"Lớp trưởng đại nhân tìm cậu hỏi bài tập hả?" Nói mới nhớ, Tô Hiểu Khinh thật ra cũng rất giỏi, năm cuối cấp hai là ủy viên ban văn nghệ, vừa lên cấp ba đã được chọn làm lớp trưởng.

Mặc dù thành tích của cô ấy không phải là nổi bật nhất, nhưng quan hệ với những người xung quanh không tồi, với các bạn trong lớp cũng rất tốt, có chuyện gì mọi người đều tương đối phối hợp.

Biết làm sao được, bởi chẳng có ai lại không thích cô gái xinh đẹp, ăn nói nhẹ nhàng, duyên dáng.

"Ừ." Hạ Chí Đáp lời mà chẳng thèm nhìn lại.

"Này—" Xa Ly Tử thở dài thườn thượt, đặt một tay lên má, trầm ngâm.

Hạ Chí phớt lờ cô ấy, nhưng Hứa Tự không thể không hỏi: "Sao cậu thở dài?"

"Người ta không vận dụng hết tâm tư vẫn có thể đạt được thành tích tốt, còn tớ toàn tâm toàn ý học tập nhưng chẳng thấy thành tích cao ở đâu. Người so với người đúng là tức chết mà."

"Cậu đúng là toàn tâm toàn ý, nhưng là toàn tâm toàn ý nghĩ cách chơi." Hạ Chí nghe thấy chỉ biết nhếch mép cười giễu cợt.

Xa Ly Tử không biết thế nào, một ngọn lửa không tên bùng lên. Cô nhìn bóng lưng anh, nheo mắt khịt mũi.

Lúc ăn cơm trưa Hạ Chí luôn cảm thấy có rất nhiều người đang nhìn mình, ngày thường dù công khai hay bí mật thì vẫn có rất nhiều cô gái để ý tới anh, nhưng không giống như hôm nay cả nam và nữ đều chú ý đến anh, thậm chí bọn họ còn khẽ cười.

Một linh cảm xấu chợt hiện lên trong đầu.

Anh không thể không đưa tay chạm vào lưng mình, quả nhiên sờ thấy một tờ giấy.

Hạ Chí lập tức đen mặt, dùng sức gỡ tờ giấy xuống.

Trên tờ giấy bài tập nhỏ, ba chữ nổi bật được viết -

Tôi là lợn.

Bên cạnh đó còn có một chiếc đầu lợn rất lớn và sống động.

Như thể đang chế giễu sự ngu ngốc vừa rồi của anh.

Khuôn mặt tươi cười đầy kiêu ngạo có một không hai của Xa Ly Tử ngay lập tức xuất hiện trước mặt. Hạ Chí hít sâu một hơi, cuối cùng không nhịn được chửi bới.

"Anh Đào, cậu chờ đấy."

"Đồ trẻ con!!"

Anh vò tờ giấy trong tay thành một quả bóng, một lúc sau vẫn không giải được nỗi hận, liền mở ra, xé nó ra thành từng mảnh.