Chuyện thuyết phục Tống Tử Khiêm đi chơi bóng rổ cũng không khó lắm, nhất là khi anh ấy biết Diệp Thanh Lâm đi cùng, gần như đồng ý ngay lập tức.
Có thể là vì Tống Tử Khiêm cũng rất muốn hòa giải với Diệp Thanh Lâm, nếu không chắc sẽ còn do dự một chút.
Tối đến, Thời Yến An nhắn tin WeChat cho Diệp Niệm Ninh, Diệp Thanh Lâm đã đồng ý ngày mai cùng chơi bóng rổ.
Diệp Niệm Ninh mỉm cười trả lời: Tốt thật đấy! Vậy ngày mai anh gửi địa điểm cho tôi, tôi với anh trai đi đón Tử Khiêm trước, sau đó tới gặp với anh.
( Yến An ): Được. Em nghỉ ngơi sớm một chút, anh làm việc tiếp.
( Niệm Niệm ): Ừm ừm! Anh cũng vậy nha, đừng làm việc quá sức.
Sau khi trò chuyện với Thời Yến An, Diệp Niệm Ninh tắt điện thoại rồi chuẩn bị ngủ. Sau khi tắt đèn xong, 88 lại online thông báo nhiệm vụ cho cậu.
Nhiệm vụ này là nhiệm vụ phát động ngẫu nhiên, hoàn thành nhiệm vụ sẽ nhận được mức năng lượng là 35. Xin chú ý, ngày mai lúc cậu nhìn thấy Thời Yến An, nhiệm vụ sẽ tự động kích hoạt."
"Không được vượt quá 5 mét? Đậu mầm, đây là nhiệm vụ quái quỷ gì vậy? Chẳng lẽ lúc anh ấy đi WC, anh đây cũng phải đi theo sao? Với cả cái khoảng cách 5 mét này thật sự rất khó kiểm soát, nếu anh không cẩn thận vượt quá thì sao?"
Diệp Niệm Ninh nghi ngờ hỏi.
Cậu cảm giác mỗi lần nghe thông báo nhiệm vụ, phản ứng đầu tiên chính là chất vấn nhiệm vụ trước, tuy biết như vậy hơi quá đáng, nhưng thật sự những nhiệm vụ này quá sức với khả năng của cậu.
"Vậy anh phải đi theo Yến An bao lâu mới xem như hoàn thành nhiệm vụ?"
"Hai tiếng."
Diệp Niệm Ninh bất mãn hừ một tiếng, hai tiếng có hơi lâu. Có điều trong hai tiếng này, phần lớn thời gian chắc toàn chơi bóng rổ, nghĩ như vậy cũng khá dễ hoàn thành.
"Ok ok."
Cậu miễn cưỡng đồng ý, sau đó tắt đèn đi ngủ.
Sáng hôm sau, lúc Diệp Niệm Ninh vẫn đang mơ màng trong mộng đẹp, bỗng Diệp Thanh Lâm mở thẳng cửa phòng cậu ra, kéo cậu dậy từ trên giường.
"Dậy dậy! Nhanh rửa mặt rồi xuống ăn cơm! Thời Yến An cũng chuẩn bị xuất phát mà em vẫn còn ăn vạ trên giường! Em cũng thật là, sao không đặt đồng hồ báo thức?
Diệp Thanh Lâm kéo Diệp Niệm Ninh dậy, rồi tự nói chuyện một mình, còn não Diệp Niệm Ninh vừa bị cưỡng ép khởi động, nên chưa kịp hoàn hồn. Cậu nhìn miệng Diệp Thanh Lâm không ngừng bắn súng liên thanh, việc duy nhất cậu có thể làm là gật đầu nói "dạ", và ngơ ngác nhìn Diệp Thanh Lâm.
"Này, mẹ nó, sao em còn chưa có tỉnh hả?" Diệp Thanh Lâm duỗi tay lắc lắc vai Diệp Niệm Ninh, Diệp Niệm Ninh mê man ngẩng đầu nhìn anh, "Vâng?"
"Vâng cái quần què! Mau chỉnh đốn rồi xuống dưới ăn cơm."
Diệp Thanh Lâm trợn mắt, nói xong rồi đi ra ngoài.
Diệp Niệm Ninh nhận lệnh thở dài, duỗi tay vò vò tóc, sau đó xuống giường vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Rửa mặt xong cầm điện thoại lên, cậu vội vàng chạy xuống lầu. Diệp Hoài đang ăn sáng bỗng thấy cậu xuống, vội vàng lên tiếng hỏi: "Chút nữa con sẽ đi chơi bóng rổ với anh à?"
"Dạ đúng rồi! Còn có cả Tử Khiêm và Yến An đi cùng nữa." Diệp Niệm Ninh vừa nói vừa tới ngồi cạnh Diệp Thanh Lâm.
Diệp Thanh Lâm nghe thấy giọng thì khẽ liếc nhìn cậu, vươn tay lấy một cái bánh bao rồi nhét thẳng vào miệng cậu.
"Yến An?" Lúc Diệp Hoài nghe cái tên này thoáng nghi ngờ chút, sau khi cẩn thận ngẫm nghĩ lại mới hỏi: "Con nói Thời Yến An sao?"
Diệp Niệm Ninh suýt nữa bị nghẹn, gật gật đầu, rồi vội cầm lấy ly sữa đậu nành trên bàn uống một ngụm.
"Con..." Diệp Hoài muốn nói lại thôi, nhìn Diệp Niệm Ninh, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ khẽ thở dài.
Diệp Niệm Ninh biết Diệp Hoài định nói gì, chẳng qua chỉ bảo cậu tránh xa Thời Yến An một chút. Tai cậu như muốn đóng kén khi nghe những lời như vậy, nhưng cậu vẫn không quan tâm. Thời gia gì đó rất nguy hiểm, đừng dính líu với người Thời gia, cắt! Cậu không thèm nghe đâu!
Cậu phải có quan hệ với nhà họ Thời, không chỉ có quan hệ, còn muốn biến người trẻ tuổi ưu tú nhất Thời gia thành chồng mình một cách hợp pháp nữa cơ.
"Lúc nữa chắc Tử Khiêm sẽ ngồi ghế sau, em cũng ngồi ghế sau với cậu ấy đi, đừng ngồi ghế phó lái, có nghe không?"
Diệp Thanh Lâm dùng khuỷu tay huých huých Diệp Niệm Ninh, nhỏ giọng nói.
"Ok, đã biết rồi." Diệp Niệm Ninh vừa ăn vừa trả lời cho có.
"Thanh Lâm, Tử Khiêm thật sự rất thích con, con đừng bỏ thằng bé! Phải chân thành xin lỗi, cố gắng tranh thủ một chút biết chưa?" Dương Thục Dĩnh nghe cuộc đối thoại giữa hai người, xen mồm nói mấy câu.
Diệp Thanh Lâm nghiêm túc gật đầu, "Con biết."
Anh thích Tử Khiêm.
Anh hiểu rõ tình cảm của mình.
Nếu Tử Khiêm đồng ý tiếp tục ở bên anh, vậy chắc chắn anh sẽ càng đối xử tốt với cậu ấy, và cố gắng gần cậu ấy thêm bước nữa.
Nhưng nếu Tử Khiêm không đồng ý, anh cũng không còn lựa chọn nào khác ngoài xin lỗi và giữ lại.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Niệm Ninh thay quần áo rồi tự giác ngồi vào ghế sau, sau đó mở điện thoại nói chuyện với Thời Yến An.
( Yến An ): Đại học A vẫn đẹp như trước.
( Niệm Niệm ): Sân bóng rổ trong nhà thi đấu có mở không?
Địa điểm Thời Yến An chọn là sân thi đấu của đại học A, địa điểm đấy thật sự rất trùng hợp. Mà điều trùng hợp hơn nữa là, cả bốn người bọn họ đều bước ra từ ngôi trường này.
Thực ra thật lòng mà nói, Diệp Niệm Ninh rất kinh ngạc khi biết Tống Tử Khiêm là đàn anh trên cậu một khóa, cậu chưa từng gặp Tống Tử Khiêm ở trường bao giờ.
Chắc chuyện này cũng có thể do Tống Tử Khiêm là hội trưởng Hội Học Sinh, mà khi đó cậu đã tiến quân vào giới giải trí. Cả hai người đều rất bận, nên chưa chạm mặt nhau lần nào.
( Yến An ): Mở. Thư viện cũng mở, chút nữa chúng ta cũng thể ghé qua xem, coi như là về thăm trường cũ.
( Niệm Niệm ): Tuyệt quá! [ Chờ mong.jpg]
( Yến An ): Bây giờ hai người đón Tử Khiêm chưa?
( Niệm Niệm ): Vẫn chưa, nhưng sắp rồi.
( Yến An ): Ừm, vậy anh làm nóng người trước, ở đây vẫn còn lạnh.
( Niệm Niệm ): Ok, lát nữa tới nơi rồi tôi lại nhắn tin cho anh.
( Yến An ): [ Chút gặp.jpg]
Sau khi trò chuyện với Thời Yến An không lâu, xe đã chạy tới trước khu chung cư của Tống Tử Khiêm. Tống Tử Khiêm đứng ở cửa chung cư, nhìn thấy chiếc xe quen thuộc, anh vội vàng vẫy tay cất bước đi về phía bọn họ.
Tống Tử Khiêm đi về hướng phó lái theo thói quen, nhưng khi vừa mở cửa xe, trông thấy người ngồi ở ghế lái là Diệp Thanh Lâm, anh thoáng ngây người một lúc. Sau đó đóng cửa lại không chút do dự, rồi đi ra sau ngồi xuống.
Diệp Thanh Lâm liếc nhìn Tống Tử Khiêm thông qua kính chiếu hậu, khẽ thở dài một hơi sau đó khởi động xe.
Trên xe, bầu không khí bỗng trở nên cực kỳ xấu hổ, Diệp Niệm Ninh muốn nói gì đó để phá vỡ thế trầm mặc này. Nhưng cậu không phải người hay nói, hơn nữa tình huống bây giờ dường như nói gì cũng chỉ khiến bầu không khí càng trầm lặng hơn thôi. Nên cậu chỉ đành phải nhắm mắt giả vờ ngủ.
Sau đoạn đường dài thở trong bầu không khí trầm lặng lẫn xấu hổ, cuối cùng bọn họ cũng tới cửa đại học A. Diệp Thanh Lâm phải lái xe vào gara, nên Diệp Niệm Ninh và Tống Tử Khiêm xuống trước.
Vừa bước xuống xe, Diệp Niệm Ninh lập tức thở ra một hơi thật mạnh.
Đệch! Thật tuyệt! Quãng thời gian vừa rồi là quãng thời gian cậu xấu hổ nhất trong cả hai đời này. Mỗi một giây trên xe dường như kéo dài vô tận, nếu không phải cậu còn lý trí, chắc đã hận không thể nhảy xuống xe trốn thoát rồi.