"Thầy Diệp, cậu tới tầng mấy?"
Lâm Mục thấy Diệp Niệm Ninh đang ngẩn người, không ấn tầng thang máy, mà lên tiếng hỏi.
Diệp Niệm Ninh lấy lại tinh thần, nhìn thẻ phòng, rồi sau đó nói: "Tôi tới tầng 17."
"Trùng hợp thật, tôi cũng tới tầng 17." Lâm Mục ấn số tầng, cười nói.
Diệp Niệm Ninh nhìn hắn một cái, cũng không trả lời, chỉ lịch sự đáp lại một nụ cười.
"Thầy Diệp, hôm nay chắc hẳn cậu đã cầm không ít giải thưởng đúng chứ, xin chúc mừng!" Lúc ra thang máy, Lâm Mục đột nhiên dừng chân, nói một câu như vậy với Diệp Niệm Ninh.
Diệp Niệm Ninh xoay người nhìn về phía hắn, tuy trên mặt hắn tràn đầy sự chân thành. Nhưng không biết có phải do ánh đèn hay ảo giác gì không, Diệp Niệm Ninh vẫn cảm thấy trong mắt Lâm Mục có ánh sao.
"Cảm ơn."
"Thầy Diệp, có phải cậu có hiểu lầm gì với tôi không?" Lâm Mục do dự mãi, cuối cùng vẫn hỏi ra câu này.
Sau đó mỗi lần Diệp Niệm Ninh dạy hắn hát, còn có lúc xem hắn biểu diễn, tuy trông đối đãi như những người khác, nhưng hắn vẫn cảm nhận được một chút khác biệt.
"Không có đâu." Diệp Niệm Ninh nói rồi chỉ Trần An Dao, "Cậu mau chóng đưa cô ấy vào phòng đi, nếu cảm lạnh thì không tốt."
Dứt lời, Diệp Niệm Ninh đi thẳng tới cửa phòng mình, quét thẻ rồi bước vào.
Lâm Mục trầm ngâm nhìn bóng dáng cậu, cuối cùng thở dài một hơi, lắc đầu, sau đó cõng Trần An Dao vào phòng.
Diệp Niệm Ninh không biết tại sao Lâm Mục lại hỏi chuyện này, có lẽ do cậu kiểm soát biểu cảm không thích hợp, nên đã khiến Lâm Mục nhận ra chuyện cậu chán ghét hắn ta?
Tiếng thông báo WeChat vang lên vài lần, Diệp Niệm Ninh vừa định vào phòng ngủ lấy điện thoại, tiếng chuông đã vang lên trước.
Cậu bước nhanh vào phòng ngủ, cầm điện thoại lên nhìn, là Thời Yến An gửi tin nhắn, cũng là Thời Yến An gọi tới.
"Alo, Yến An."
Diệp Niệm Ninh cầm điện thoại vào phòng vệ sinh, mở loa ngoài, đắp miếng mặt nạ vừa xé lên mặt mình.
"Ừm. Em đang làm gì vậy?" Giọng nói lười biếng của Thời Yến An truyền vào tai Diệp Niệm Ninh, rất thoải mái.
"Đang đắp mặt nạ."
Diệp Niệm Ninh đổ tất cả tinh chất trong túi mặt nạ lên mặt, sau đó vừa xoa vừa nói chuyện với Thời Yến An.
"Đắp mặt nạ? Em đang ở khách sạn à?"
Thời Yến An ngồi dậy, lấy ly nước trên tủ đầu giường, nhấp một ngụm.
"Sao anh biết?"
Diệp Niệm Ninh ném túi mặt nạ vào thùng rác, rửa sạch tay, sau đó cầm điện thoại vào phòng ngủ.
Diệp Niệm Ninh mở app WeChat ra nhìn, anh cậu không gửi gì cho cậu cả.
Cậu nhíu mày, không thể hiểu nổi mạch não của anh mình, "Hỏi anh? Sao anh tôi không hỏi thẳng tôi nhỉ?"
"Có thể là lo em đang làm việc. Hơn nữa, bây giờ Tử Khiêm và cậu ta cũng đã chia tay rồi, cậu ta không thể hỏi Tử Khiêm được, cũng chỉ có nước hỏi anh thôi."
Thời Yến An đem những lời chuẩn bị từ lâu ra giải thích.
Thật ra, Diệp Thanh Lâm nào có nhắn tin gì hỏi anh, là anh đi hỏi Diệp Thanh Lâm trước cơ. Anh đâu thể hỏi Diệp Niệm Ninh về bên kia ngủ chưa, nên chỉ đành phải hỏi Diệp Thanh Lâm.
"Là thế à? Được rồi."
Mặc dù Diệp Niệm Ninh cảm thấy lý do này rất kỳ lạ, nhưng vẫn tạm tiếp nhận được, dầu sao cũng chỉ là chuyện nhỏ, không mấy quan trọng, không nhất thiết phải bận tâm quá nhiều.
"Niệm Niệm, chừng nào thì em về bên này?"
Diệp Niệm Ninh nghe thấy lời oán trách, làm nũng này của Thời Yến An, không nhịn được bật cười thành tiếng, nhưng nghĩ tới lịch trình sắp tới của mình, cậu lại không cười nổi nữa.
"Gần đây tôi rất bận, ngày mai còn phải bay tới bay lui khắp nơi, chắc khoảng một tháng hoặc hơn là phải ở ngoài, nên lần tới về nhà chắc là tháng sau."
"Ồ?" Thời Yến An thở dài, "Thôi được rồi, anh chờ em về."
"Ừm..." Diệp Niệm Ninh im lặng một lát, hỏi: "Bây giờ anh đang ở bệnh viện hay ở nhà?"
Diệp Niệm Ninh vừa hỏi xong, Thời Yến An lập tức cúp máy, ngay lúc cậu vẫn còn đang hoang mang, Thời Yến An lại gọi video qua.
Cậu nhận máy, mới vừa nhắm cameras ngay mặt mình, lập tức trông thấy đôi chân dài thẳng tắp của Thời Yến An.
"Anh đang ở trên giường." Giọng nói của Thời Yến An vô cùng dịu dàng, Diệp Niệm Ninh bị dính chưởng bởi một câu này, xấu hổ nuốt nước miếng.
... Đậu xanh?
Diệp Niệm Ninh cúi đầu theo thói quen, kết quả lại làm rớt mặt nạ, cậu vội vã buông điện thoại ra, cầm mặt nạ nhảy xuống giường.
May mà rơi lên quần áo cậu, sau khi ném mặt nạ, cậu lấy áo choàng tắm của khách sạn thay vào.
Thời Yến An vẫn luôn chăm chú nhìn Diệp Niệm Ninh, tất nhiên không bỏ qua hình ảnh cậu làm rơi mặt nạ vừa rồi, trông thấy cậu hoảng loạn như thế, anh không thể nhịn được cười.
Diệp Niệm Ninh thay áo choàng tắm xong, cầm điện thoại nằm lại trên giường.
Cậu cố ý không thèm nhìn khuôn mặt tươi cười kia của Thời Yến An, hừ nhẹ một tiếng: "Đều tại anh cả."
"Sao lại trách anh?" Thời Yến An biết mà còn cố hỏi.
"Anh trêu tôi."
Diệp Niệm Ninh bĩu môi, cực kỳ đáng yêu.
"Anh thực sự không có, do tự em nghĩ nhiều rồi."
"Anh nói bậy! Tôi không có nghĩ gì hết!" Diệp Niệm Ninh phản bác.
"Được thôi. Xem ra kỹ thuật câu dẫn của anh vẫn chưa đâu vào đâu!"
Thời Yến An nhún vai, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Diệp Niệm Ninh, khẽ cười hai tiếng.
"Anh anh anh anh..."
Diệp Niệm Ninh "Anh" cả nửa ngày cũng không thốt ra thêm câu nào, Thời Yến An biết không nên trêu cậu nữa, nhẹ giọng dỗ dành: "Được rồi, là anh sai. Lần sau em về, anh sẽ bồi thường miếng mặt nạ vừa rồi cho em, thế nào?"
"Ai thèm chứ! Bộ tui giống người sẽ thiếu miếng mặt nạ kia sao?"
Diệp Niệm Ninh nhỏ giọng nói thầm.
Thời Yến An nhướng mày, "Thế em thiếu anh à?"
"Tôi..."
Diệp Niệm Ninh bỗng bị nghẹn, không lên tiếng nữa.
Tuy cậu rất muốn nói thiếu, nhưng vẫn nhịn xuống, bây giờ vẫn chưa phải lúc, chờ thêm chút nữa thôi
A a a a a!
Bát Giới, rốt cuộc ba cậu chừng nào mới tới đây?
Anh muốn nói với Yến An "em đồng ý" đó!
"Không còn sớm nữa, anh nghỉ ngơi sớm chút đi. Tôi cũng ngủ đây, ngủ ngon."
Thời Yến An vốn định nói gì đó, để điều tiết bầu không khí, kết quả Diệp Niệm Ninh lại nhanh chóng nói dứt hai câu này, rồi thẳng tay cúp máy.
Anh thở dài, chặng đường theo đuổi vợ đúng là dài đằng đẵng mà!
Sau khi Diệp Niệm Ninh tắt điện thoại, tâm tình mãi vẫn không bình tĩnh lại được. Cậu ngồi dậy lấy điện thoại và thẻ phòng bỏ vào túi, sau đó khoác áo bông rồi bước ra cửa.
Nếu đã không ngủ được, vậy dứt khoát đi ra ngoài mua chút đồ ăn vặt thôi.
Hiện tại khoảng 10 giờ, bởi vì thời tiết lạnh, trên đường cũng không có mấy người qua lại. Nếu không, chỉ với việc Diệp Niệm Ninh diện một bộ đồ ngủ bằng bông rồi nghênh ngang ra cửa, nhất định sẽ bị fans và người qua đường nhận ra ngay.
Diệp Niệm Ninh nhanh chóng mua chút đồ ăn vặt rồi trở lại khách sạn, mới ra khỏi thang máy, cậu bỗng thấp thoáng nghe thấy tiếng khóc nức nở. Ngẩng đầu lên nhìn, cách phòng cậu không xa có một cô gái đang ngồi bệt xuống đất.
Vốn dĩ cậu không muốn xen vào chuyện người khác, nhưng lại thấy bộ đồ cô gái này đang mặc rất giống bộ đồ của Trần An Dao, lòng mang tâm trạng phức tạp, cậu bước tới trước mặt cô gái.
Cô gái nghe thấy có tiếng bước chân tới gần, ngẩng đầu, trông thấy Diệp Niệm Ninh, cô thoáng sửng sốt một chút, sau đó nói với giọng khàn khàn: "Diệp thiếu..."
Đúng thật là Trần An Dao.
Diệp Niệm Ninh liếc nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của Trần An Dao, lắc đầu thở dài.
Cậu lấy khăn tay từ trong túi, đưa cho Trần An Dao, đồng thời nói: "Cô đừng khóc, chia tay thì chia tay, tìm người sau tốt hơn."
Trần An Dao cầm khăn tay, nhẹ nhàng lau nước mắt, đứng lên cười khổ một tiếng, "Nếu thật sự chỉ vì nhà tôi phá sản mà chia tay, ít nhất tôi cũng sẽ không đau khổ đến mức này."
Diệp Niệm Ninh nhíu mày, "Có ý gì?"
"Anh ta đã sớm tìm được đối tượng tiếp theo rồi."